Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 161



"Haha!"

Nhà bác cả, nhà chủ nhỏ đều cười đến thích thú.

Mục Thiên Lam tức giận nói: "Đi ra ngoài, tất cả đi ra ngoài cho tôi!"

Nói xong, cô lập tức đuổi khách.


Thật sự không thể chịu nổi mấy người họ hàng như này, bọn họ không biết cái gì gọi là giúp người khi gặp nạn, bọn họ chỉ giỏi nhất là việc bỏ đá xuống giếng. Lúc cô tự tử nhập viện, mấy người họ hàng này không đến thăm hỏi còn chưa nói tới, bây giờ mẹ xảy ra chuyện, bọn họ lại tới đây bỏ đá xuống giếng, thật ghê tởm "Thiên Lam! Đừng không biết điều như vậy, chúng tôi đến khiêu khích mẹ cô là không sai, nhưng cũng là tới để giúp mẹ cô, nếu đuổi chúng tôi đi, bà ta thật sự không thể cứu nổi, tôi không tin mấy người có thể kiếm được ra ba mươi sáu tỷ!”, Lý Nam Hương tức giận nói.

Ngô Tuệ Lan nghe vậy, liền giữ chặt lấy Mục Thiên Lam, nói: “Chị dâu, chị nói thật sao, mọi người muốn giúp em?" “Đúng vậy!”, Mục Hải Long ngạo nghễ nói: “Nói cho dì hai biết, em gái tôi Hải Yến đã tìm được một người bạn trai giàu có”. “Giàu có sao?”

Ngô Tuệ Lan tinh thần phấn chấn.

Mục Hải Long tự hào nói: "Cũng không phải chỉ mỗi giàu có, gia đình này làm kinh doanh kho bãi và hậu cần. Có sáu nhà kho, một bến tàu, hơn ba mươi chuyên cơ chở hàng, có hơn hai trăm xe vận tải, tổng tài sản lên đến hơn hai trăm tỷ đó". "Thật sự như vậy sao?"

Ngô Tuệ Lan kích động đứng dậy: "Vậy chúc mừng Hải Yến, đợi đến khi con bé kết hôn. Dì hai nhất định sẽ mừng một phong bì lớn cho con bé, không để cho con bé thiệt, nhưng liệu con bé có thể hỏi bạn trai của nó cho vay ít tiền, giúp đỡ dì hai vượt qua khó khăn lần này?" "Bác yên tâm, tiền này nhà tôi sẽ nghĩ cách trả hết, không để đến lúc già!"

Mục Hải Long nói: "Nhà họ cũng không phải dư dả gì. Hơn nữa, Hải Yến cũng mới chỉ là đối tượng mà họ nói đến, bát tự còn chưa đề cập tới, mở miệng nói muốn mượn ba mươi sáu tỷ. Làm sao mà nói chuyện như vậy được". "Mặc dù chúng tôi không thể trực tiếp giúp dì, nhưng có thể cho dì một hướng đi, để dì có tiền trả nợ".

Ngô Tuệ Lan vội vàng hỏi: "Hướng đi như thế nào?" Mục Hải Long cười khẩy: "Bạn trai của Hải Yến nói, ảnh


Mục Thiên Lam mặc bikini được mấy anh chàng lưu trong điện thoại, thậm chí còn có người nghĩ đến việc chi tiền chơi một lần, dù sao cũng là người phụ nữ mà Hộ quốc chiến soái thích. Đây là điều đặc biệt nhất, chỉ cần cô ta đồng ý, giá cả sẽ nâng lên đến hơn ba tỷ một đêm. Chắc chắn sẽ có đầy người muốn vung tiền, tìm mười hai người đồng ý làm cái hợp đồng. Mỗi người ba tỷ, mười hai người, chẳng phải sẽ có ba mươi sáu tỷ sao? Sau đó chỉ cần đi với bọn họ mười hai đêm, không phải như vậy mọi chuyện sẽ xong hay sao?"

Ngô Tuệ Lan sửng sốt.

Đây là cách nhanh nhất để có tiền!

Mặc dù con gái phải hi sinh để trả một cái giá lớn, nhưng đàn bà cuối cùng thì cũng ngủ cùng người khác đó sao, nếu như ngủ một đêm có thể kiếm được nhiều tiền như vậy để cứu bà ta, như vậy không phải cũng đáng hay sao? "Mục Hải Long, anh cút đi cho tôi!"

Mục Thiên Lam tức giận, liền chạy tới mắng Mục Hải Long: “Anh bảo cái này là hướng đi tốt. Cái này gọi là bán dâm, anh đang phạm pháp đẩy anh biết không?” “Hơn nữa, anh nghĩ tôi là ai, tại sao không bán Hải Yến đi mà trừ nợ. Chạy đến nhà tôi bảo mẹ tôi bán tôi đi?” . Truyện Đoản Văn

Cô vô cùng tức giận.

Tên Mục Hải Long này đúng là một tên cầm thú!


Lợn chó cũng không bằng cầm thú! “Con mẹ nó em gái tôi không có lẳng lơ mặc bikini hai mảnh như cô, cũng không có danh tiếng là người mà Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn, con bé không có cái danh dự đấy, cũng chẳng có tên nào đồng ý vung tiền chơi nó, cô có ảnh mặc bikini, còn có danh tiếng được Hộ quốc chiến soái thích, nhiều thứ hay như vậy, đáng giá như thế, cô không vì mẹ cô mà hy sinh được sao? Tôi đã thay các người nghĩ nát óc mới ra được cách này, cô biết không?”

Mục Hải Long thấp giọng xuống.

Tiêu Thanh không nói nhiều lời, liền nắm lấy cổ áo anh ta, xách anh ta lên. “Anh làm cái gì đấy? Bỏ tôi xuống, tôi bảo anh bỏ tôi xuống!”

Mục Hải Long gào lên. "Cặn bã, cút ra chỗ khác!"

Tiêu Thanh ném thẳng Mục Hải Long ra cửa, từ cầu thang trên tầng lăn xuống dưới.




Bình Luận (0)
Comment