Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 481



"Ha ha!" Đám người nhà họ Tiểu đang đợi bên ngoài thấy vậy thì cười âm lên.

"Nghênh ngang như thế này thì chắc chắn là ông Hoàng dẫn người tới dọn xác Tiêu Thanh đấy, hôm nay cậu ta chết chắc rồi!” Tiêu Hằng kích động nói.

“Nếu cậu ta không chết, sau này tôi sẽ không mang họ Tiêu nữa." Tiêu Vũ nói bằng giọng hào hứng.

Đám con cháu nhà họ Tiêu đều cho rằng lần này Tiêu Thanh chết chắc rồi.

Chẳng mấy chốc, đoàn xe của Hoàng Kim Long đã dừng lại trong trường đua.

Ông ta xuống xe, chạy nhanh về phía Hoàng Thiệu Kiệt:

“Con trai, con sao rồi!”
“Hu hu hu.” Hoàng Thiệu Kiệt khóc òa lên: "Bố ơi, hai tay của con bị bẻ gãy rồi.”
“Con mẹ nó!” Hoàng Kim Long tức điên lên: “Người đi đâu rồi, bố đánh chết nó xả giận cho con!”
"Cậu ta đang đua xe." Trương Thiến Di nói.Hoàng Kim Long lập tức hét lên:
“Lái xe vào đường đua, chặn đường nó lại! Lâu rồi ông đây không giết người, hôm nay phải giết một tháng không biết trời cao đất dày để tế trời mới được."
“Vâng, thưa ông Hoàng!”
Thuộc hạ của Hoàng Kim Long nhanh chóng lái xe vào đường đua, chặn đường đua lại, không cho phép các xe khác tiếp tục đua.

Chẳng mấy chốc, từng chiếc siêu xe đều buộc phải dừng lại vì bị những chiếc xe ở đầu xông vào cắt ngang đường đua.

Thậm chí, có mấy chiếc vì không phanh kịp đã gây ra va chạm từ phía sau, khiến đầu xe và đuôi xe đều nát bét.

bệnh à, ai đậu xe trên đường đua thể hả."
“Ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, hại ông đây tông vào đuôi xe, tiền nhiều quá không biết tiêu chỗ nào nên chạy vào đây để được bồi thường đúng không?”
“Ai đậu xe ở đây thế? Cút ra đây
cho tôi!”
Từng thanh niên bước xuống xe, giận dữ mắng mỏ không ngừng.

“Tất cả câm miệng lại cho tôi!” Một thuộc hạ của Hoàng Kim Long hét lên: "Tay của cậu Hoàng bị bẻ gãy, hung thủ là một trong số mấy người, ông Hoàng rất tức giận, muốn giết tên hung thủ xả giận cho cậu Hoàng.

Lăn hết ra đây cho tôi, ai dám không ra tôi sẽ giết chết người đó.


"Gì cơ?” Những thanh niên bước xuống từ siêu xe đều rất sợ hãi.

Cách gọi "cậu Hoàng” này nổi như cồn ở Nghĩa Cảnh, ai lại dám không nghe lời anh ta chứ?
Từng người một nhanh chóng đi về phía Hoàng Kim Long rồi xếp thành hàng.

“Con nhìn đi, là thắng khốn nào dám làm ra chuyện này." Hoàng Kim Long lạnh lùng ra lệnh.

Hoàng Thiệu Kiệt và Trương Thiến Di lướt qua, đều lắc đầu, Trương Thiền Di nói: "Không ở trong đám người này.”
"Đứng sang một bên cho tôi.” Hoàng Kim Long nói.

"Dạ, thưa ông Hoàng!” Đám thanh niên sợ hãi bước sang một bên.

Bọn họ rất tò mò, tên nào chán sống lại dám bẻ gãy hai tay của cậu Hoàng.

Lúc này, một tên đàn em cầm ghế tới, Hoàng Kim Long ngồi xuống.

"Lấy đạo ra đây cho tôi.” Hoàng Kim Long đưa tay ra.

Một tên thuộc hạ đã nhanh chóng cầm một thanh đạo dài một mét tới đặt lên tay Hoàng Kim Long.

Xoet!
Hoàng Kim Long rút đao ra khỏi vỏ, cắm mũi đao xuống đất, sàn bê tông bị mũi đạo sắc nhọn đâm thủng, ánh sáng chiếu vào lưỡi đao, phản chiếu ra khắp tứ phía.


Ông ta nhìn đảm thanh niên đang xuống xe, tàn nhẫn nuốt từng ngụm nước bọt.

“Dùng con đạo này chém người thì có chém đứt thành hai mảnh không nhỉ?” Mấy tên thanh niên tự hói.

Mà Hoàng Kim Long đang ngôi trên ghế, một tay cầm cán đạo, hai mắt nhằm hờ, trông như một vị thần núi đang đợi hung thủ bẻ gãy hai tay của con trai ông ta tới.

Sau một phút!
“Đến rồi, đến rồi!” Trương Thiến Di chỉ vào đường đua hét lên.

“Đã nhìn thấy chưa, người đàn ông ngồi trên ghế lái của chiếc Ferrari màu đỏ đấy là hung thủ bẻ gãy hai tay của chồng tôi, mọi người nhanh bắt cậu ta lại, cho bố chồng tôi chém chết cậu ta!” "Không cần." Hoàng Kim Long vẫn đang nhắm mắt rồi nói bằng giọng nhàn nhạt: "Bảo cậu ta tự lăn tới đây, quỳ xuống trước mặt tôi chịu chết"
"Dạ, ông Hoàng.” Tên đàn em bên cạnh nghe vậy thì lập tức hét lên: "Người ngồi trong chiếc xe Ferrari màu đỏ lăn ra đây chịu chết đi!”
Tên thuộc họ đó vừa nói dứt lời thì Mục Thiên Lam và Mục An Phong đều nhìn sang.

Cô run rẩy cả người.

“Tiêu Thanh, chuyện này...!chuyện này...!hình như người đàn ông đang ngồi ở đó là ông Hoàng, người lúc trước từng muốn lấy mạng chúng ta imgwebtruyen


Bình Luận (0)
Comment