Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 489



"Gia đình chủ tịch công ty bất động sản Vĩnh Phát ở Nghĩa Cảnh đến!"
Các vị khách mời lần lượt đến sảnh Như Ý.

"Ông cụ Tiêu, chúc ông năm nào cũng như hôm nay, tuổi như hiện tại, món quà nhỏ là chút lòng thành." "Ông cụ Tiêu, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tua Nam Son!" "Ông cụ Tiêu.

Chúc ông sống lâu trăm tuổi Các vị khách gửi lời chúc phúc và tặng quà hoặc phong bao lì xì
Tiêu Chính Thành đứng ở cửa sảnh Như Ý bắt tay với khách, cười không ngậm được miệng.

"Ha ha!"
Tiêu Vũ giễu cợt cười nói: "Tiêu Thanh, cậu đã đặt cả trăm bàn rồi, sao một vị khách cũng không thấy đến? Chúng tôi bên này đến ít nhất cũng mười bàn rồi.

Bên cậu một bàn cũng không đầy.

Câu nói xem có mất mất không? Có xấu hổ không?".Tiêu Thanh không thèm để ý anh ta.


Ngô Tuệ Lan oán giận nói: "Bữa tiệc mừng thọ này làm thật quá mất mặt, quá xấu hổ.

Tôi không còn mặt mũi nào mà đứng ở cửa!"
Nói xong, bà ta liền tức giận thờ hồn hiền chạy vào sảnh Vạn Thọ.

"Ha ha ha!"
Đám người Tiêu gia cười ngà cười nghiêng.

"Bác nói này Tiêu Thanh, mau đóng cửa lại đi, một nhà cháu vào ăn là được, đừng đứng ở đây mất mặt xấu hổ nữa.

Cháu không thấy xấu hổ, nhưng chúng ta nhìn đều thấy xấu hổ muốn chết thay cháu!"
Bắc gái cả nói tức chết người không den mạng.

"Tiêu Thanh hay là đi vào đóng cửa vào đi.

Bố không sợ mất mặt.

Bố sợ con dâu, bố mẹ chồng và em vợ con củng mất mặt với chúng ta."
Tiêu Vĩnh Nhã khuyên nhủ.

Tiếp xúc với Ngô Tuệ Lan hai ngày.

Ông đã có thể nhìn ra Ngô Tuệ Lan là một người phụ nữ rất sĩ diện.

Hơn nữa, bà ta còn là một người phụ nữ rất cường thé.Ông sợ Ngô Tuệ Lan sẽ mất mặt theo, sau này thái độ của bà ấy đối với Tiêu Thanh sẽ trở nên tồi tệ hơn.

"Bác à, không sao đâu.

Cháu không sợ mất mặt.


Cháu ở Mục gia cũng thường bị coi thường, cũng đã quen rồi, còn sợ mất mặt cái gì?" Mục An Phong nói.

Mục Thiên Lam mìm cười: "Lúc con mới lấy Tiêu Thanh, cũng bị xem thường quen rồi, cho nên không sợ mất mặt"
Mục An Phong cười nói: "Anh rể cháu đã giúp cháu thắng một chiếc Lamborghini.

Dù mất mặt hơn nữa, cháu cũng sẽ cùng chịu đựng với anh ấy."
Tiêu Vũ nghe khó chịu muốn chết.

"Một đám không biết xấu hổ, đối diện cùng tổ chức tiệc mừng thọ với các người, quả thực là một sự sỉ nhục đối với Tiêu gia!"
Tiêu Vũ giận dữ nói, quát lên: “Phục vụ, các anh có thể kêu bọn họ đóng cửa lại không, không có ai đến dự tiệc của bọn họ.

Bọn họ cứ ở đây hâm mộ đổ ki chúng tôi, làm cho chúng tôi rất khó chịu, có biết không?"
Nhân viên phục vụ dang tay to về bọn họ không có tư cách đó.

"Ai ham mô đó kị với các ngườiTiêu Thanh tức giận nói: "Một đám người bình thường đến, bọn họ có tư cách khiến chúng tôi hâm mô đố kị sao? "Tư phụ"
Tiêu Vĩnh Trình quát lên: "Mấy ông chủ này.

Có người nào không có tài sản cả mấy trăm tỷ, mấy nghìn tỷ? Cậu dám nói bọn họ là người bình thường, cậu lấy đâu ra dũng khí khoác lác như vậy?"
Tiêu Thanh nhàn nhạt nói: "Ông cho rằng bạn họ là người tại to mặt lớn, nhưng ở trong mắt tôi, bọn họ chính là người bình thường"
Người nhà họ Tiêu nghe xong rất tức rất, tới tấp chế nhạo chửi rủa Tiêu Thanh.

"Đủ rồi!"
Tiêu Chính Thành quát lên: "Chúng ta làm việc của chúng ta, họ làm chuyện của họ.

Lấy đâu ra nhiều lời như vậy, cứ liên tục chê cười bọn họ thủ vị lắm sao?" "Muốn so sánh.

Hãy so sánh với những người giàu có và quyền lực hơn, đừng so sánh với những người yếu hơn minh.

Như vậy sẽ chỉ càng thêm mất giả thôi"
Người của Tiêu gia đều ngậm miệng lại
Tiêu Chính Thành lại nhìn sang Tiêu Thanh: "Conngười sống có thể diện hay không phụ thuộc vào khả năng kinh tế, xuất thân và các mối quan hệ, chứ không phải dựa vào cái miệng.


Cháu nói bọn họ là người bình thường.

Trong mắt họ, cháu còn không nhỏ bằng con kiến?"
Tiêu Thanh sửa lại nói: "Những lời này có lẽ ông nên nói với bản thân và những người trong nhà họ Tiêu.

Đừng nói với tôi, bởi vì các người đều đang nhìn tôi với tầm mắt của con kiến.

Căn bản không biết mình đang đứng trước sự tồn tại dạng gì!"
Tiêu Chính Thành cạn lời rồi.

Người nhà họ Tiêu cũng cạn lời rồi.

Cậu ta là cái rắm ý, ngoài khoác lác bốc phét ra thì cậu ta còn biết làm cái gì?
Lúc này, Lưu Dương và Trương Thành Khải dẫn theo một vài bạn học cũ trước kia của Tiêu Thanh, mang theo quà tặng đến.

“Cháu chúc chủ sống lâu trăm tuổi "
Họ nói xong đặt quà lên bàn.

Người nhà họ Tiêu ở phía đối diện lại cười ngà nghiêng.

"Tiêu Thanh, người đến dự tiệc mừng thọ của ba cậu là thứ rác rưởi gì vậy? Tặng một ít hoa quả và thựcphẩm dinh dưỡng làm quà, có thể đáng giá mấy đồng tiền chử.

Ngược lại, đến tham dự tiệc mừng thọ của ông nội người nào là không tặng đồ cổ và tiền mặt thật dày chứ?"


Bình Luận (0)
Comment