Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 532

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tổng giám đốc Thẩm, tôi ủng hộ bà trở thành Chủ tịch!”
“Tôi cũng ủng hộ bà!”
“Tôi cũng ủng hộ bà!”
Ngoài Trương Bình ra, tất cả mọi người đều dơ tay biểu quyết.

“Lẽ nào là do anh cả động tay động chân gì đó ư?”
Trong lòng Thẩm Thị Đông ngầm suy đoán, sau đó bà ta mỉm cười với Đỗ Văn Bách và nói: “Cậu Đỗ, cậu hãy đứng dậy đi, chuyện đã qua thì hãy cho qua đi, sau này chúng ta chỉ cần chung sống hòa bình là tốt rồi.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Thẩm!” Đỗ Văn Bách không khỏi vui mừng hứng khởi.


Thế nhưng anh ta lại không hề đứng dậy mà quay người về phía Thẩm Thị Thu Mai rồi nói bằng giọng si tình: “Nữ thần Thu Mai của tôi, tôi đã thích em từ rất lâu rồi.

Tôi muốn cưới em làm vợ, xin em hãy đồng ý lời cầu hôn của tôi.

Tôi sẽ gửi cho em ba nghìn tỷ làm sính lễ, hơn nữa tôi hứa sẽ với em rằng, cả cuộc đời này mãi mãi sẽ đối xử tốt với em."
Lời cầu hôn đột ngột đến như thế khiến Thẩm Thị Thu Mai không khỏi hoàng sợ, vội vàng trốn sau lưng Thẩm Thị Đông, rụt rè nói: “Anh Đỗ, tôi...!tôi...!tôi không có ý định lấy chồng, cả đời này tôi sẽ sống cùng với dì nhỏ mà thôi.”
Với loại đàn ông như Đỗ Văn Bách, cô ấy nhìn còn thấy sợ hãi, lẽ nào lại đồng ý gả mình cho một người đàn ông như thế chứ?
“Nữ thần Thu Mai ơi, em đừng có ầm ĩ từ chối như thế, em cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng nên lấy chồng thôi.

Tôi đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không đánh em, tất cả mọi chuyện đều nghe em cả.

Vậy nên em đồng ý gả cho tôi nhé!”
Đỗ Văn Bách đặc biệt muốn trở thành con rể, bước chân vào nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm có mối quan hệ với Tổng đốc, ôm được một cái đùi lớn như vậy thì nhà họ Ngụy chẳng là cái gì cả.

“Không không không, tôi không đồng ý.” Thẩm Thị Thu Mai lắc đầu một cách máy móc.


Đỗ Văn Bách vô cùng nôn nóng, ôm chặt lấy bắp đùi của Thẩm Thị Đông, khẩn cầu, van xin nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi thật sự rất thích Thẩm Thị Thu Mai, cô ấy lại nghe lời bà nhất, xin bà hãy giúp tôi thuyết phục cô ấy đi Tổng giám đốc Thẩm, tôi cầu xin bà!”
Trong lòng Thẩm Thị Đông không ngừng gào thét.

Rốt cuộc là người nào đánh động đến Tổng đốc để bây giờ Đỗ Văn Bách bị hù dọa đến mức quỳ xuống ôm đùi bà ấy như thế này.

“Cậu Đỗ, chuyện hôn nhân không thể nào miễn cưỡng ép buộc được, dù gì thì Thu Mai cũng không muốn lấy chồng, con bé muốn sống với tôi cả đời này, vậy thì chiều ý con bé đi.” Thẩm Thị Đông mỉm cười nói.

Bà ấy biết nguyên nhân Đỗ Văn Bách muốn cầu hôn Thẩm Thị Thu Mai là vì anh ta cho rằng nhà họ Thẩm sẽ dùng mối quan hệ khiến Tổng đốc ra mặt, chính vì thế anh ta muốn kết thông gia với nhà họ Thẩm, và mới đưa ra lời cầu hôn một cách vô liêm sỉ như vậy.

Thế nhưng, bây giờ trước khi không thể làm cho rõ ràng rốt cuộc nhà họ Thẩm có động tay động chân hay không thì bà ấy tuyệt đối không thể đồng ý được.

Ngộ nhỡ không phải là nhà họ Thẩm động tay động chân rồi sau này nếu như bố con Đỗ Sinh Thiên biết được thì việc Thẩm Thị Thu Mai gả cho Đỗ Văn Bách sẽ trở thành một tại họa.

Không cần biết Đỗ Văn Bách là người như thế nào nhưng anh ta tuyệt đối không phải là đứa cháu rể mà trong thâm tâm bà ấy lựa chọn.

“Được thôi Tổng giám đốc Thẩm."
Đỗ Văn Bách chán nản đứng dậy và nói: “Nữ thần Thu Mai, em hãy suy nghĩ thật kỹ đi, chỉ cần em đồng ý gả cho tôi thì hãy nói với tôi một tiếng, ngay lập tức tôi sẽ đưa kiệu rước em về dinh.

Nói đến đây, anh ta đưa mắt nhìn xung quanh rồi cảnh cáo: “Sau này nếu ai dám ức hiếp hay bắt nạt nữ thần Thu Mai của tôi thì tôi dám bảo đảm rằng sẽ băm các người thành trăm mảnh và đem xác cho cá mập ăn.


Đã nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi!” Tất cả những cổ đông đáp lời.

Sau đó Đỗ Văn Bách mới đưa người rời khỏi đó.

“Dì nhỏ, rốt cuộc chuyện này là sao vậy, sao lại đột nhiên Tổng đốc lại giúp chúng ta chứ?” Trở về văn phòng Chủ tịch, Thẩm Thị Thu Mai mơ hồ hỏi.

“Để dì nhỏ gọi điện hỏi thăm cậu cả con một chút xem sao.” Thẩm Thị Đông trả lời, sau đó tiếp tục gọi điện cho anh cả Thẩm Văn Hạ.

Rất nhanh, đầu dây bên kia truyền lại giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Tôi đã nói với cô rồi, tôi không thể giúp được, sao cô còn gọi điện nữa vậy?”
Thẩm Thị Đông nhíu mày nói: “Đỗ Thiên Sinh vừa mới trả đất lại cho em, con trai của ông ta còn quỳ xuống xin lỗi nữa, không phải là nhà họ Thẩm chúng ta đã động đến ai rồi chứ?”
“Cái gì?” Thẩm Văn Hạ sửng sốt một hồi: “Con trai của Đỗ Thiên Sinh quỳ xuống xin lỗi cô ư?”
chien-soai-bat-nat-vo-toi-nam-mo-di-535-


Bình Luận (0)
Comment