Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 877



Trong sa mạc. 
Trong thời gian nửa năm trời không ra ngoài, lúc đầu Tiêu Thanh dẫn theo ba mươi vệ sĩ, cộng thêm mười lăm đội cảnh vệ của Long Soái, đến bây giờ chỉ còn lại một nửa số người, một nửa còn lại đã phải vùi xương cốt ở trên hoang mạc trong cuộc đấu tranh với kẻ thù và các thế lực khác. 
Lúc đó... 
Bọn họ vừa mới chiến đấu xong một trận chiến. 

Bởi vì vừa phải đối phó với một vị cường giả nên Tiêu Thanh đã bị thương khá nặng, bây giờ còn đang ho ra máu. 
“Uống thuốc đi” Lý Tế Thế bưng thuốc tới. 
Tiêu Thanh uống xong thuốc, Lý Tế Thế lại tiêm cho anh một mũi thuốc để áp chế cổ độc trong người anh xuống. 
“Tiêu Thanh, số thuốc mà cậu mang đến đã không còn nhiều nữa, chỉ đủ để chống đỡ cho cậu thêm một vài lần nữa thôi.

Nhưng nếu các thế lực khác cũng như các cường giả tiếp tục đến thì cậu có giết thế nào cũng giết không hết đâu.

Một khi dùng hết thuốc, cổ độc trong người cậu không có thuốc để áp chế, nếu kéo dài hai ba ngày thì cổ độc sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.

Đến lúc đó mà có võ giả của Hoá Kình Đại Thành đến thì có thể nhẹ nhàng giết chết ông” 

Lý Tế Thế nói bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. 
Tiêu Thanh chỉ cười cười: “Sống chết có số, phú quý là trời cho, còn sống được ngày nào thì hay ngày đấy.

Ông đừng nghĩ nhiều như vậy kẻo lại làm cho bản thân phải lo lắng sợ hãi” 
Lý Tế Thế cười khổ: “Thế cậu không thử nghĩ xem, lỡ như cậu phải chôn mình trong sa mạc này thì người nhà của cậu phải làm thế nào?” 
Tiêu Thanh rơi vào im lặng. 
Hướng mắt nhìn về phía đông xa xôi kia, anh không nhịn nổi mà xúc động nói: “Cũng đã nửa năm trôi qua rồi, Thiên Lam mang thai cũng được gần chín tháng, chắc đứa trẻ cũng sắp được sinh ra rồi đúng không?” 
“Chắc cũng sắp rồi” Lý Tế Thế nói: “Vì con trai và con gái của cậu, vì bố mẹ, tôi khuyên cậu không nên quan tâm đến bọn tôi nữa.

Với thực lực của cậu thì tự mình xông ra ngoài chắc chắn không thành vấn đề.


Còn nếu mang theo cả bọn tôi thì cậu vĩnh viễn cũng không thể xông ra ngoài được mà sẽ phải bỏ mạng ở đây đấy” 
“Nghe tôi, hãy đi đi!” 
“Anh, anh đi đi” Hốc mắt của Thẩm Thị Thu Mai đỏ hoe, cô ấy nói: “Thay em chăm sóc bố mẹ thật tốt, nói cho bố mẹ biết rằng kiếp sau em vẫn sẽ làm con gái của bọn họ”. 
“Đại ca, anh cứ yên tâm đi, em sẽ đỡ súng cho Thu Mai mà” Hoắc Tử Hoa nói. 
Tiêu Thanh nhìn họ, sao có thể bỏ lại họ mà không quan tâm được chứ? 
“Tôi sẽ không mặc kệ mấy người mà bỏ mấy người lại đây đâu, có nói gì thì cũng sẽ không!” Vẻ mặt Tiêu Thanh vô cùng kiên định..


Bình Luận (0)
Comment