Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 93



Dứt lời, Tiêu Thanh phẫn nộ đứng bật dậy, đùng đùng tức giận bước ra bên ngoài. "Anh đứng lại cho em!"

Đột nhiên Mục Thiên Lam ngừng khóc, cô đuổi theo giữ chặt lấy Tiêu Thanh: "Em không cho phép anh đi tìm anh ta, không được đi!" "Không đi tìm anh ta, không điều tra rõ chân tướng, không kéo anh ta ra trước pháp luật thì không thể đòi lại sự trong sạch cho em được. Những tin đồn như này có tác dụng rất mạnh, sẽ làm em bị xúc phạm, anh không thể để em bị tủi thân được, không thể để em đi đâu cũng bị người ta sỉ nhục, phỉ báng được!" Tiêu Thanh cực kỳ nghiêm túc nói.


Mục Thiên Lam nhất quyết nói: "Em không cần sự thật, cũng không cần sự trong sạch, dù sao thì anh cũng không được phép di!"

Thái độ của cô vô cùng kiên quyết. "Ha ha!" Mục Hải Yến cười to: "Tiêu Thanh, cô ta không dám để anh đi điều tra chân tướng chứng tỏ cô ta đang sợ trong lòng đấy, sợ anh thấy được những tấm ảnh nude với video kiểu đấy, bởi vì cô ta thật sự đã làm những chuyện bẩn thỉu như vậy, đầu anh mọc đầy sừng rồi đấy!"

Mục Hải Yến cười vui vô vùng, từ khi Tần An công bố người mà chiến thần bảo vệ tổ quốc muốn kết hôn cùng là Mục Thiên Lam thì Mục Hải Yến cô sống trong những tháng ngày cực kỳ khổ sở, bị người nhà trách móc, bị bạn bè mắng chửi, bị người ngoài đàm tiểu, tất cả bọn họ đều nói là cô ta không tự soi gương xem mình là cái loại gì, có thể sánh cùng với Mục Thiên Lam hay sao.

Giờ Mục Thiên Lam bị người ta khui ra như vậy, ảnh nhơ nhuốc bị phát tán ra ngoài, cô ta biết rằng sau này sẽ không còn ai nói là cô ta kém Mục Thiên Lam nữa, ít nhất thì cô ta cũng không bán đứng cơ thể mình vì tiền! 

Chỉ cần có thể thôi thì cô ta cũng hơn Mục Thiên Lam hàng nghìn, hàng vạn lần rồi, Nếu như sau này có ai còn nói là cô ta kém Mục Thiên Lam thì cô ta đã có lý do để bật lại, vì thế trong lòng cô ta lại càng thoải mái hơn. "Chiến thần bảo vệ tổ quốc bị mù rồi, sao anh ấy lại đi thích thứ con gái dơ bẩn như này cơ chứ." Mợ nhỏ khinh bỉ nói. "Phải đấy, bẩn đến độ còn không dám để Tiêu Thanh đi tìm hiểu sự thật nữa, sợ là Tiêu Thanh thấy được bộ mặt còn dơ bẩn hơn thế của mình đây mà, cô ta đúng là sự sỉ nhục của nhà họ Mục chúng ta mà!" Lý Nam Hương cười trên nỗi đau của người khác. "Tất cả câm miệng hết cho tôi!"


Tiêu Thanh quát to xong nhìn về phía Mục Thiên Lam: "Anh muốn đòi lại sự trong sạch cho em, vì sao em muốn ngăn cản không cho anh tìm hiểu sự thật hả?"

Cho dù anh có tin tưởng Mục Thiên Lam không phải loại người như vậy, có điều hành động của cô, không phải do anh nghi ngờ nhưng nếu như nội dung bài viết không phải là sự thật thì cô sợ cái gì chứ, vì sao lại không dám để anh đi điều tra đây hả?

Mục Thiên Lam hít vào thật sâu: "Bởi vì những yêu sách đấy đều là sự thật, anh không trả lại được sự trong sạch cho em, em không còn trong sạch gì cả, là một đứa con gái đê tiện dơ bẩn. Câu trả lời này, anh hài lòng chưa hả?" "Em..."

Tiêu Thanh bùng nổ, hai mắt đỏ sậm như bị lửa đốt, bàn tay vung lên, định tát cô nhưng mãi không hạ tay xuống được. "Từ trước tới nay, từ tận đáy lòng mình, hình ảnh em trong anh vẫn như ngày đó như ở núi Tuyết Liên, vô cùng trong sáng. Ba năm qua, anh chịu đủ sự lạnh nhạt ở trong nhà họ Mục, nghe chửi nghe mắng ăn đòn không biết bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn tin là sẽ có ngày băng tuyết tan đi, anh sẽ hái được đóa hoa sen tuyết đó, khi ấy, anh sẽ thấy mọi khó khăn mình phải chịu cũng đáng thôi. Nhưng mà anh sai rồi, sai hoàn toàn rồi! Em chẳng phải đóa sen tuyết thánh khiết trong cảm nhận của anh mà chỉ là một bông hồng hạnh muốn vượt tường mà thôi, trước giờ anh chưa từng phải thất vọng nhưng giờ thì anh thất vọng, mất hết lòng tin vào em rồi. Anh tốt với em như thế nào hả, còn em thì lúc nào cũng cực kỳ nghiêm khắc với anh, người ta đưa em tí tiền thì em lập tức phơi bày hết cơ thể của mình trước mặt họ. Đây đúng là một cuộc hôn nhân thất bại mà, anh có thể dễ dàng tha thứ cho em mọi chuyện, chỉ riêng việc em dùng cơ thể mình để đổi lấy tiền bạc là không được, cho dù em có gặp chuyện gì khó khăn hơn nữa thì anh cũng chẳng thể nào hiểu nổi, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ được!"

Tiêu Thanh nói dứt câu xong thì siết chặt nắm tay đang giơ lên của mình lại, giận dữ xoay người rời đi, không có chút quyến luyến nào cả.


Bởi vì anh đã đau thấu tim can rồi!

Còn Mục Thiên Lam nghe những lời Tiêu Thanh nói xong thì cứ như bị sét đánh, thất thần đứng phỗng ra như tượng, chỉ có nước mắt là trào ra như vỡ đê vậy.




Bình Luận (0)
Comment