Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 115

Chương 115

Nói đến đây, hắn tràn đầy đắc ý nhìn về phía Hoàng Khánh Bưu: “Anh rể, có phải là nhìn thấu giọng nói của đối phương không phải là Kim Gia gọi đến hay không?”

“Nhìn thấu con mẹ mày!”

Hoàng Khánh Bưu tát mạnh lên mặt Chu Vĩ. Khiến cho cả người Chu Vĩ ầm ầm ngã trên mặt đất. Đầu ong ong.

“Sao lại thế này?”

Đám bạn học trong lớp đều sợ ngây người.

Vẻ mặt Chu Vĩ càng bất ngờ nói: “Anh rể, tình huống như thế nào. Vì sao anh lại đánh em?”

Hoàng Khánh Bưu sắp khóc, không nén được cơn giận nói: “Con mẹ nó tạo bị hại rồi, người trong điện thoại chính là Kim Gia!”

“Cái gì!”

Chu Vĩ và các bạn cùng lớp lần thứ hai kinh ngạc đến ngây người.

Người anh rể đưa cơm hộp này của Mục An Phong, thế nhưng lại quen biết Kim Gia?

“Hoàng Khánh Bưu, con mẹ nó nghe rõ lời tao nói đây!”

Trong đầu dây điện thoại Kim Chí Nam quát.

“Anh, em đang nghe đây.”

Hoàng Khánh Bưu run bần bật. Mồ hồi lạnh đều toát ra cả đầu.

Kim Chí Nam lạnh lùng nói: “Mày biết ngài Tiêu có địa vị gì khônb? Đó là nghiền chết tạo so với nghiền chết một con con kiến còn dễ dàng tồn tại hơn, mày cũng dám đắc tội với ngài ấy, còn nói muốn ném ngài ấy xuống biển cho cá mập ăn. Mày quả thực chính là lão thọ tinh thắt cổ chán sống!”

“Tao lệnh cho mày, lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi ngài Tiêu, cầu xin ngài ấy tha thứ. Nếu như ngài ấy không tha thứ cho mày, dập liên tục cho tao. Thẳng đến khi dập chết mới thôi, nếu không tạo sẽ tới đó băm mày ra cho chó ăn, nghe rõ chưa!”

“Nghe rõ rồi Kim Gia.”

Hoàng Khánh Bưu nói. Thình thịch một tiếng liền quỳ gối trước mặt Tiêu Thanh. Đưa điện thoại di động cho Tiêu Thanh. Sau đó dập đầu trước mặt toàn bộ sinh viên, loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng ngẩng đầu lên trước mặt Tiêu Thanh, vừa dập vừa nói:

“Hoàng Khánh Bưu có mắt còn không biết mặt đại nhân, vô tình mạo phạm ngài Tiêu. Xin ngài Tiêu tha mạng!”

Mỗi một lên hắn ngẩng đầu dập đầu, liền lặp lại những lời này.

Chu Vĩ sợ ngây người!

Mục An Phong sợ ngây người l Bạn học cùng lớp đều sợ ngây người!

Người anh rể đưa cơm của Mục An Phong. Thế nhưng lại là một vị đại lão sao?

Trời ơi! Thế giới này cũng quá điên cuồng rồi!

Mọi người liền nhìn Hoàng Khánh Bưu loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng dập đầu, vẫn luôn dập đến cái trán đều đã nứt, máu đầy đất, Tiêu Thanh mới nhàn nhạt mở miệng: “Đứng lên đi.”

“Đa tạ ngài Tiêu! Hu hu hu…………”

Hoàng Khánh Bưu như được đại xá, lập tức liền khóc, hắn rất sợ Tiêu Thanh không tha thứ, mình cứ như vậy dập đầu đến chết ở trước mặt anh!

“Còn dám đánh em vợ tôi không?”

Tiêu Thanh nhìn về phía Chu Vĩ.

“Tôi tôi tôi…”

Sắc mặt Chu Vĩ tái nhợt, toàn thân đều đang run rẩy.

“Tôi cái gì mà tôi, còn không mau quỳ xuống dập đầu tạ tội với em vợ ngài Tiêu đi!”

Hoàng Khánh Bưu túm Chu Vĩ đến trước mặt Mục An Phong, ấn quỳ xuống trên mặt đất.

“Anh Phong, tôi sai rồi, sau này cũng không dám nữa đánh cậu nữa, xin cậu tha thứ cho tôi đi anh Phong…”

Chu Vĩ vừa khóc vừa dập đầu.

Mục An Phong rất kinh ngạc, mờ mịt nhìn Tiêu Thanh: “Anh rể, không phải em đang nằm mơ chứ, trùm lớp quỳ xuống xin lỗi em sao?”

Cậu ta không thể tin được đây là thật sự.

Trùm lớp Chu Vĩ không chỉ có tiền, đệ tử cũng nhiều, trường học rất nhiều nữ sinh đều thích Chu Vĩ, thế cho nên Chu Vĩ thay bạn gái như thay quần áo, hôm nay ôm một người, ngày mai ôm người khác, còn có không ít nữ sinh bởi vì Chu Vĩ mà cắn xé, cậu ta đều hâm mộ Chu Vĩ chết đi được.

Nhưng hôm nay, Chu Vĩ lại quỳ trước mặt cậu ta.

Cậu ta chỉ cảm thấy quá mộng ảo. Mình đây là sắp nổi lên đến trời rồi sao?

Tiêu Thanh nhéo nhéo lỗ tai cậu ta, nói: “Có đau hay không?”

“Anh rể, đau đau đau, anh buông tay đi.”

Mục An Phong đau quá kêu lên.

Tiêu Thanh buông tay cười nói: “Đau thì không phải là nằm mơ, là sự thật, trùm lớp của em quỳ trước mặt em giống như một con chó, nếu như em còn khó chịu hắn đánh em, thì đánh lại hắn, nếu hắn dám đánh trả, anh rể giúp em chỉnh hắn.”

Mục An Phong yếu đuối nói: “Thật vậy sao anh rể, em có thể đánh hắn?”

Tiêu Thanh trợn mắt, nắm tay hắn lên, tát vào mặt Chu Vĩ.

“Anh Phong, đánh tốt lắm.”

Hoàng Khánh Bưu nhìn Mục An Phong cười.

Bình Luận (0)
Comment