Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 129

Chương 129

Vừa nghe xong, Kim Chí Huy đánh Kim Thành Khánh càng nhiều hơn, đánh đến Kim Thành Khánh khóc cũng không dám khóc thành tiếng.

Bố mẹ của Hà Khánh Bân cũng tức giận đánh Hà

Khánh Bẫn một trận. “Được rồi, được rồi.”

Tiêu Thanh đột nhiên mở miệng: “Sinh con ra mà không dạy là lỗi của bố mẹ, mấy người đều sai, muốn dạy dỗ con thì về nhà mình rồi dạy. Đừng dạy dỗ ở buổi thọ yến của ông Kim nữa, nói cho hiểu là được. Đừng để buổi thọ yến thành nơi dạy con, đúng không ông Kim?”

Nghe những lời này, Kim Chí Nam tinh thần rung lên.

Vốn ông ta còn lo lắng, hộ quốc Chiến soái sẽ đối phó với ông ta vì mấy người này. Cho dù không đối phó với ông thì cũng sẽ không cho ông mặt mũi, không ngờ hộ quốc Chiến soái còn cho ông ta mặt mũi, chuyện này khiến cho ông ta có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng cười ha ha nói: “Tất cả cứ theo ý của Chiến soái đi, Chiến soái nói cái gì thì chính là cái đó, tôi ủng hộ vô điều kiện!”

Tiêu Thanh gật gật đầu: “Vậy điểm đến mới thôi, nhưng ông phải nhớ cho kỹ, con trai ông, cháu ông, cháu ngoại ông đều ỷ vào ông đắc tội tôi, quá tam bố bận, tôi không hy vọng ngày nào đó có thân thích nào của ông ỷ vào ông tiếp tục diễu võ dương oai với tôi nữa. Nếu còn tiếp tục như vậy thì tôi sẽ không tha cho bọn họ đâu”

“Vâng vâng vâng!”

Kim Chí Nam gật đầu như giã tỏi, đúng lúc hôm nay là sinh nhật ông ta, thân thích của ông ta đều ở đây, thuận tiện trước mặt nhiều người nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ: “Từ hôm nay trở đi, nếu các người dám lại ỷ vào thế của tôi hoành hành ngang ngược bên ngoài, ức hiếp người khác, làm mưa làm gió mà để cho tôi biết, tôi đánh gãy chân các người. Nghe rõ chưa!”

“Nghe rõ rồi!”

Sau đó, Kim Chí Nam lại quát đám người Hà Khánh Bản: “Tất cả xin lỗi hộ quốc Chiến soái cho tôi, sau đó cút khỏi đây, về nhà úp mặt vào tường mà ngẫm lại đi!”

“Vâng vâng vâng!”

Hà Khánh Bân bị đánh mặt mũi bầm dập, Kim Thành Khánh đứng lên vội vàng cầm một ly rượu vang, ngửa đầu uống hết.

Bạn trai Lưu Ngọc Huyền, Trịnh Nhất Văn, cùng với vài thanh niên nam có nữ có, cùng Chu Ngọc Đình cũng cầm một ly rượu vang cắn răng uống cạn. “Cô thì thôi.”

Tiêu Thanh chỉ Lưu Ngọc Huyền đang định uống. “Nề mặt Thiên Lam, cô không cần uống cũng được. Cô có thể về chỗ được rồi, nhưng nhớ kỹ cái gì nên nói, cái gì không nên nói.” Lưu Ngọc Huyên nghe vậy thì tảng đá trong lòng được thả xuống, vội vàng khom người nói: “Cảm ơn hộ quốc

Chiến soái.”

Sau đó đi qua một bên.

Lúc này, cô không khỏi nhớ tới một câu nói Tiêu Thanh nói với mình “Bản thân tôi là nhân mạch, là bối cảnh, là núi dựa, là địa vị, không cần phải dựa vào bất kì ai, cô giống như những con kiến mà thôi, không hề biết tôi là dạng tồn tại như thế nào!”

Lúc ấy cô cảm thấy Tiêu Thanh nói những lời này thật buồn cười. Cũng thật khoác lác, nhưng bây giờ nhớ lại, nào có cái gì mà kẻ nói khoác buồn cười, chẳng qua anh ấy chỉ nói lời thật mà thôi.

Đường đường là hộ quốc Chiến soái, nắm giữ trăm ngàn binh lính, khiến các quốc gia khác phải kinh hồn, kẻ địch nghe thấy thì táng đảm.

Người trâu bò như vậy, chẳng nhẽ không phải nhân mạch, không phải bối cảnh, không phải núi dựa, cũng không phải là địa vị à? Anh ấy ở độ cao đó thì còn cần phải dựa vào ai?

Mình quả thật chỉ là một con kiến, tầm nhìn hạn hẹp nên không hề biết mảnh trời của anh ấy rộng lớn bốc nhiều! Rất nhanh, đám người Hà Khánh Bần lần lượt uống cạn ly rượu, sau đó điên cuồng họ. “Đưa tất cả bọn họ ra ngoài, đừng ở đây phá hủy hứng thủ của hộ quốc Chiến soái!”

Kim Chí Nam quát. “Vân!”

Linh Bảo dẫn theo mười mấy đàn em tha hai người bọn họ ra ngoài.

Tiêu Thanh còn chỉ Chu Ngọc Đình, nói: “Đưa cô ta về nhà, nói cho bố cô ta biết, tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở Cổ Cảnh nữa.”

“Vân, hộ quốc Chiến soái!”

Linh Bảo tự mình dẫn Chu Ngọc Đình đi. “Một khúc nhạc nho nhỏ thôi, đã khiến mọi người mất hứng rồi, tôi kính mọi người một ly vậy”

Bình Luận (0)
Comment