Chương 261
“Ba không quan tâm con muốn chết hay không nhưng con đừng hại ba, ba sẽ giết chết con.”
Nói rồi, ông ta vỗ vào đầu Hoắc Kim Huy một cái, hét: “Bây giờ biết tại sao ba lại cung kính lễ phép với anh Tiêu như vậy rồi chứ?”
“Biết rồi, con biết rồi.”
Hoắc Kim Huy gật đầu liên tục.
“Đã biết rồi còn không mau cầu xin bọn họ tha thứ.”
“Con làm ngay, làm ngay.
Hoắc Kim Huy nói rồi, đập đầu xuống đất một cái, nói với vẻ mặt sợ hãi: “Anh Tiêu, cô Mục, anh Mục, thật sự xin lỗi, là tôi có mắt như mù, xin mọi người hãy tha thứ cho tội ngu dốt không biết Thái Sơn của tôi.”
“Nếu không phải là Ngô Thành Huy chỉ có Thiên Lam cho tôi thì tôi cũng để ý đến cô ấy. Thì sao có thể đắc tội với mọi người được chứ.”
Hoắc Thiệu Đông nghe vậy, đột nhiên quát lớn: “Ai là Ngô Thành Huy, lặn ngay ra đây cho tôi.” Ngô Thành Huy giật mình, bỗng cả người như rơi xuống động băng, cả người là một cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có.
Người nhà họ Ngô cũng lúng túng không biết làm sao.
“Ba, chính là anh ta
Hoắc Kim Huy chỉ tay.
Ngô Thành Huy không chịu được nổi, quỳ rạp xuống đất kêu gào: “Ông Hoắc tha cho tôi, tôi là anh họ của Thiên Lam, tôi đối xử với Thiên Lam tốt như vậy, ông không thể đáng tôi được, ông Hoắc!”
Hoắc Thiệu Đông sững người, lại nhìn Tiêu Thanh. Vốn dĩ ông ta muốn đánh Ngô Thành Huy, ai bảo anh ta dám hãm hại con trai ông ta.
Ai ngờ rằng, tên Ngô Thành Huy này lại là anh họ của
Mục Thiên Lam, vậy nên ông ta không dám ra tay.
“Trước đây, anh coi thường người nhà Thiên Lam như vậy, bây giờ lại bấu víu vào mối quan hệ này, anh không thấy mất mặt sao? Em rể anh tài giỏi như vậy, anh hãy đi bấu víu lấy anh ta ấy, bấu víu vào Thiên Lam làm gì?”
Tiêu Thanh coi thường, nói.
“Đúng vậy!”
Mục Thiên Lam tức giận nói: “Để lấy lòng cậu Hoắc anh đã bảo anh ta ngủ với tôi, còn mong chống tôi chết. Còn luôn miệng gọi em trai tôi là tội phạm hiếp dâm, vốn dĩ anh đã không coi chúng tôi là người nhà rồi.”
“Trong mắt anh, em rể anh mới là người thân, người nhà tôi vốn dĩ chẳng có thân thích gì với anh cả. Bây giờ anh động vào người không nên động vào, cảm thấy chúng tôi có thể cứu anh nên muốn bấu víu vào mối quan hệ này, anh không xứng, tôi không có người anh họ như anh.”
Hoắc Thiệu Đông nghe vậy, liền biết ông ta nên làm như thế nào rồi.
Thế là ông ta ra lệnh: “Chặt chân tay của Ngô Thành Huy, vứt ra ngoài đường.
“Vâng, ông Hoắc!”
Ngay lập tức có mấy người cao to lấy dao từ trong áo ra, hướng về phía Ngô Thành Huy.
“Đừng! Đừng mà..
Ngô Thành Huy sợ hãi, khóc lóc kêu gào: “Em rể cứu anh! Mau cứu anh!”
Mạnh Hạo Nhiên khó khăn đi đến trước mặt Hoắc Thiệu Đông, mỉm cười, nói: “Ông Hoắc, tôi là cháu trai của Mạnh Hải Sơn, ông có thể nể mặt ông nội của tôi mà tha cho anh ấy không?”
Nếu như là trước đây thì đường nhiên ông ta sẽ nể mặt.
Bởi vì Mạnh Hải Sơn có một cậu con rể, là thủ lĩnh của một lữ đoàn của Tổng cục Chiến tranh Đông Kinh, loại người lăn lộn nhiều nơi như ông ta sợ nhất là đám quân nhân này.
Nhưng Tiêu Thanh là Hộ quốc chiến soái, to hơn con rể của Mạnh Hải Sơn rất nhiều, bây giờ ông ta ủng hộ cho vợ của chiến soái, còn sợ con rể của Mạnh Hải Sơn làm gì?
Vậy là ông ta nói: “Trước mặt cô Mục, ông nội anh không có cửa. Cô Mục bảo tôi tha thì tôi sẽ tha, cô ấy không lên tiếng thì cho dù ông nội anh có đến tôi cũng sẽ không nể mặt.”
“Vậy nên cút sang một bên cho tôi!”
Ông ta đẩy Mạnh Hạo Nhiên một cái.
“Ha ha!”
Mục An Phong vui vẻ cười to.
“Không phải anh muốn giết anh rể tôi sao? Sao vậy, anh rể tôi có uy trước mặt ông Hoắc, còn anh thì chẳng là cái thá gì cả.
Mạnh Hạo Nhiên: “
Không ai ngờ được Hoặc Thiệu Đông lại bất thường như vậy, cư xử khách khí với một tên rác rưởi.
Nhưng Hoặc Thiệu Đồng lại tỏ vẻ tức giận.
“Thì ra tên nhóc nhà anh cũng đắc tội với anh Tiêu, đưa tên nhóc này đến đây quỳ xuống dưới chân anh Tiểu