Chương 307
“Hơn nữa, tất cả những thứ này, nhất định là vì chồng cô đánh con nhà giàu nhất, trước kia có Kim gia, bọn họ tuy muốn trừng phạt cô nhưng lại không dám tùy tiện động thủ, nhưng bây giờ, Kim gia bị bắt, ngọn núi dựa vào duy nhất của chồng cô đã sụp đổ. Cho nên bọn họ mới điên cuồng trả thù cô.”
“Nói đến lại phiền lòng, thương mại Thiên Lam lần này khó tránh khỏi tai nạn. Bọn họ giăng lưới khắp nơi chỉ để chờ đợi thương mại Thiên Lam sa lưới, bây giờ chỉ có thể hạ thấp giá bán tháo, giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.
Hứa Thanh Lam ủ rũ nói.
Lúc này. Điện thoại của Lục Thiên Lam bỗng nhiên reo lên.
Thấy là Tiêu Thanh gọi đến, cô lau nước mắt, hít một hơi thật sau sau đó bắt máy. Thanh hỏi.
“Bà xã, sao còn chưa về nhà ăn cơm?”
Tiêu
Mục Thiên lam nói: “Công ty có việc bạn, hôm nay em không về ăn cơm, anh và bố mẹ còn có An Phong ăn trước đi, em ở bên ngoài ăn tạm chút gì là được.
“Anh đến công ty đưa đồ ăn cho em.
“Không cần đầu Tiêu Thanh, em ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, không biết lúc nào mới về, nên ăn tạm chút gì bên ngoài là được, em cúp trước.
Đô đô
Cúp điện thoại xong, Mục Thiên Lam hít một hơi thật sâu.
“Trở về công ty thôi. Bản lại tất cả hàng hóa hiện nay với giá thấp, ngăn chặn việc tổn thất đến mức thấp nhất!”
“Được! Tổng giám đốc!”
Rất nhanh, doanh nghiệp nhà nước Thiên Cường.
“Trời ơi, thương mại Thiên Lam điên rồi sao? Mỗi tấn thấp hơn giá thị trường gần hai triệu, đây là muốn làm gì?”
“Giá thấp như vậy, ông chủ sao không để chúng ta thu mua hàng của thương mại Thiên Lam?”
“Thương mại Thiên Lam là do bị cắt đứt nguồn vốn.
Cần vốn, nên mới hạ thấp giá thị trường mỗi tấn xuống sao?”
“Giá thấp như vậy mà vẫn không có người mua, rốt cuộc là vì sao chứ?”
Lúc này, Tiêu Thanh đang rửa bát.
Điện thoại anh đột nhiên vang lên.
“Băng Thu, chuyện gì vậy?”
Anh nhận điện thoại hỏi.
“Chủ tịch, công ty vợ anh có thể đã xuất hiện vấn đề nghiêm trọng. Tất cả hàng có sẵn hiện giờ trong công ty đều bán tháo với giá thấp hơn gần hai triệu mỗi tấn, nhưng vẫn không có người chịu mua, rất khác thường, nếu anh rảnh. Thì nhanh chóng đi tìm hiểu tình huống, tránh cho càng lúc càng ngã giá.
“Cái gì!”
Tiêu Thanh nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Cường thể hạ giá thấp hơn thị trường gần hai triệu mỗi tấn để bán tháo, đây chắc canh ta là vấn đề lớn. hơn nữa với giá tiền này, cũng quả thật ngang với nhảy lầu.
“Tôi biết rồi.”
Anh cúp điện thoại, sau đó gọi điện cho Mục Thiên
Lam.
Nhưng mà !
Điện thoại luôn bảo bận.
Anh gọi mấy lần nhưng lúc nào cũng trong trạng thái trò chuyện.
Tiêu Thanh lo lắng. Vội vàng cởi tạp dề ra, chạy ra khỏi phòng bếp.
“Này này này, còn chưa lau nhà mà. Đi đâu vậy?”
Ngô Tuệ Lan thấy Tiêu Thanh vội vàng đeo giày thì tức giận hỏi.
“Mẹ. Công ty của Thiên Lam xảy ra vấn đề lớn, con lo lắng cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì, hiện giờ phải qua đó xem một chút, sàn nhà buổi tối con về lâu cũng không muộn.
Tiêu Thanh nói.
“Cái gì?”
Ngô Tuệ Lan sợ ngây người.
Nhưng rất nhanh, bà ta liền hô lên: “Mục An Minh, ông ở nhà trông nhà, đừng chạy đi câu cá nghe chưa? Đừng để ai vào trộm đồ mang đi bán, tôi đi cùng Tiêu Thanh đến công ty xem thế nào”
Nói xong. Bà ta cầm chìa khóa xe Cayenne, đeo giày cao gót, cùng Tiêu Thanh đến công ty.
Bên Mục Thiên Lam lúc này.
Cô đã gọi mấy chục cuộc điện thoại.
Muốn cho xưởng thép, nhưng xí nghiệp buôn bán thép lớn, lấy giá thấp hơn thị trường hai triệu kia thu mua mấy ngàn tấn hàng của cô, nhưng lại chỉ nhận lại được lời từ chối. Thậm chí rất nhiều giám đốc công ty còn không tiếp điện thoại của cô
Hiện giờ giống như không có đường nào cho cô đi.
Cô lo lắng đến mức òa khóc.
“Đây là muốn đẩy tôi vào chỗ chết a!”
Vốn từ khi công ty khai trương tới nay, việc làm ăn giống như mặt trời trên cao, mỗi ngày đều có thể kiếm được hai trăm đến ba trăm triệu, thậm chí có thời điểm một ngày kiếm được bốn năm trăm triệu cũng có.
Cô đã từng ảo tưởng, chỉ cần cứ như vậy không đến hai năm, chắc canh ta thương mại Thiên Lam có thể có khối tài sản lên tới mấy trăm tỷ.
Sau đó mở rộng quy mô, tăng cường nghiệp vụ, tranh thủ trong vòng năm năm, đem thương mại Thiên Lam trở thành xí nghiệp buôn bán sắt thép lớn có khối tài sản một nghìn tỷ.
Nhưng không nghĩ đến, nguy cơ lại đến nhanh như vậy. Rất nhanh đã đem thương mại Thiên Lam ép đến bờ vực.