Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 381

Chương 381:

 

Kết quả phát hiện, làm thế nào cũng không thể kết nối với bên ngoài.

 

Ông ta tức giận quát to.

 

“Đến cùng là chỗ nào, chỗ nào xảy ra sai sót, khiến cho căn cứ của chúng ta bị bại lộ.” Vào lúc này, nhà máy điện tử Long An đã hoàn toàn bị cảnh sát khống chế.

 

Mấy trăm nghìn nhân viên của nhà máy điện tử bây giờ tất cả đều ôm đầu không dám nhúc nhích, ngồi xổm trên mặt đất.

 

Cảnh tượng phải nói là cực kỳ hoành tráng. “Tìm kiếm cho tôi. Nhất định phải tỉ mỉ lục soát, đem tất cả vật phẩm phạm pháp khiêng ra đây, tất cả máy tính cũng phải tỉ mỉ tra xét, nhìn xem có thể tra ra các căn cứ ở Danh Châu, Hải Châu, Đông Châu hay không.”

 

Cục trưởng Lưu hồ lên.

 

“Vâng!”

 

Một số lượng lớn cảnh sát tiến vào xưởng, nhà kho, ký túc xá…

 

Rất nhanh, từng chiếc từng chiếc thùng to từ trong kho hàng được khiêng ra. Đếm ít nhất phải có đến mười mấy thùng.

 

“Mở ra xem!”

 

Tần An và cục trưởng Lưu trợn tròn mắt.

 

Bên trong những thùng này đều là súng ống, đạn dược, lựu đạn và vật phẩm nguy hiểm, còn có rất nhiều thùng thuốc nổ.

 

“Trưởng xưởng này là người nào? Lập tức đứng ra cho tôi!”

 

Tần An quát.

 

“Là anh ta!”

 

Rất nhiều nhân viên là người Long Quốc, ngay lập tức chỉ vào Lâm Xán Nghĩa đang đứng.

 

Tần An đá một cái làm Lâm Xán Nghĩa lăn trên mặt đất, dùng súng chĩa vào đầu ông ta, quát: “Làm nổ nhà Mục Thiên Lam, nổ đội xe, là các người làm đúng hay không?”

 

“Đúng.”

 

Lâm Xán Nghĩa cười mỉm trả lời.

 

Nếu như những thứ này không bị tìm ra, ông ta sẽ không thừa nhận dễ dàng như vậy.

 

Nhưng những vật này đã bị tìm ra, cũng đủ để bị phán tử hình, có thừa nhận hay không cũng có kết quả như nhau mà thôi.

 

“Tổ chức Hắc Thủ Môn của bọn mày ở Tê Lỗ còn có bao nhiêu căn cứ, những căn cứ khác ở chỗ nào, tất cả khai báo chi tiết cho tao!”

 

Tần An lần nữa quát lên.

 

Lâm Xán Nghĩa cười ha ha: “Bây giờ có đập chết tạo thì tao cũng sẽ không nói.”

 

Rầm rầm rầm.

 

Tần An liên tục đạp mạnh vào người ông ta.

 

“Mày cho rằng mày không nói thì bọn tao sẽ không có cách tra ra sao?”

 

Tần An lạnh lùng nói, tiến vào nhà kho với cục trưởng Lưu.

 

“Thế nào rồi. Đã tra được manh mối gì về các căn cứ khác chưa?”

 

Cục trưởng Lưu hỏi.

 

“Vẫn đang trong quá trình thẩm tra.” Các nhân viên cảnh sát trả lời.

 

Mười phút sau.

 

“Cục trưởng Lưu, có manh mối rồi!”

 

Một nhân viên cảnh sát cầm trên tay một vài cuốn sổ sách hớt hải chạy đến trước mặt cục trưởng Lưu và Tân An, nói: “Bên trong tất cả những sổ sách này đều là những giao dịch phạm pháp.”

 

“Các ngài nhìn, ngày mùng sáu tháng ba, đưa đến công ty Đẳng Thế Cơ Giới Danh Châu nhiều hành hoá như vậy, ngày mùng tám tháng năm, đưa sang công nghiệp Ngân Hà Hải Châu nhiều hàng như vậy, ngày mùng hai tháng tám, đưa nhân viên công ty Hengda Đông Châu nhiều hàng như vậy.”

 

“Quá tốt rồi!”

 

Tần An cùng cục trưởng Lưu xem hết sổ sách. Kích động không thôi.

 

Sau đó, hai người cẩn thận tra xét lại một chút, phát hiện tất cả những công ty này đều là do người Hạ Quốc mở.

 

Xem ra mấy nhà máy này đều là căn cứ của Hắc Thủ Môn.

 

Tần An nói.

 

Cục trưởng Lưu gật đầu biểu thị đồng ý.

 

Thế là, Tần An viết tên những công ty này soạn thành một tin nhắn dài gửi đến cho Triệu Minh Vũ.

 

Sau đó anh ta bấm số, gọi điện thoại cho Triệu Minh Vũ.

 

“Lão Triệu, mấy công ty này có chín mươi phần trăm là căn cứ của Hắc Thủ Môn, bây giờ cậu có thể phải người đi hành động.”

 

“Được, bây giờ tôi lập tức phải người đi hành động, một lưới bắt gọn bọn chúng.”

 

Cúp điện thoại, Tân An lại tiếp tục nhấn gọi cho Tiêu Thanh.

 

“Thế nào rồi?”

 

Tiêu Thanh hỏi.

 

“Thưa Thần Soái, nhà máy điện tử Long An đã bị chúng tôi khống chế hoàn toàn, tìm ra lượng lớn những vật phẩm nguy hiểm, còn tìm được sáu căn cứ nghi ngờ là hang ổ của Hắc Thủ Môn. Vừa nãy tôi đã thông báo cho lão Triệu hành động rồi.”

 

Tần An trả lời.

 

“Làm cho gọn gàng vào.”

 

Tiêu Thanh hài lòng nói: “Vậy tôi sớm bắt đầu thu lưới được rồi.”

 

Cúp điện thoại, Tiêu Thanh cầm lấy bộ đàm: “Sở Phong, cậu mang hai anh em, đi bảo vệ lão Lý an toàn.”

 

“Vâng, thừa Thần Soái.”

 

Sở Phong là phó đội trưởng đội bảo vệ chiến thần, từ khi Lý Tế Thế bị bắt, anh ta mang theo các anh em khác, ngày đêm theo dõi xung quanh trụ sở của Lý Mẫn Hạo, tùy thời bảo vệ sự an toàn của Lý Tế Thế.

 

Theo mệnh lệnh của Tiêu Thanh, anh ta lập tức mang theo hai anh em, đột nhập vào trụ sở của Lý Mẫn Hạo, vượt nóc bằng tường tiến vào phòng ở của Lý Tế Thế.

 

Mấy phút sau, Tiêu Thanh đến bên ngoài trụ sở của Lý Mẫn Hạo Anh từ trong chiếc Mercedes bước xuống, thanh thanh một chút cổ họng: “Phá cửa xông vào cho tôi,phải đảm bảo một con ruồi cũng không thể thoát.”

Bình Luận (0)
Comment