Chiến Thần Bất Bại

Chương 1001

Chương 1001: Đằng sau là nhà họ Viên

Vương Ma Tử đâu dám không nghe, vội vàng cầm điện thoại lên tìm số của ông chủ Tiền của tập đoàn Vân Phi, rồi gọi cho ông ta.

“Alo, ông chủ Tiền, bây giờ tôi đã bắt cả nhà Từ Khang An, cũng đập vỡ đồ của bọn họ rồi, bọn họ nói ngày mai sẽ cút khỏi đây, ông có muốn đến đây xem không?”

Vương Ma Tử nói.

“Được! Cậu làm tốt lắm, số tiền còn lại sẽ được trả nhanh thôi!”

Ông chủ Tiền ở đầu bên kia điện thoại cực kì vui mừng.

Vốn dĩ công ty của Từ Khang An ảnh hưởng tới kế sinh nhai của ông ta, khiến ông ta không vui mấy ngày liền, giờ tốn một khoản tiền cho người đuổi bọn họ đi, tất nhiên ông ta phải tới nhìn bọn họ lần cuối.

Nghĩ tới đây, ông chủ Tiền vội dẫn theo vài tên vệ sĩ, lái xe đi thẳng tới công ty của Từ Khang An.

Đi vào bên trong, ông ta thấy Từ Khang An đã bị trói lại, còn Vương Ma Tử lại khập khiễng bước tới, mấy anh em bên cạnh hắn cũng bị thương, thất tha thất thểu đi ra ngoài.

“Cậu làm sao vậy?”

Ông chủ Tiền hỏi.

“Không sao… chúng tôi vừa đánh nhau một trận với người ta”, Vương Ma Tử đáp.

Ông chủ Tiền gật đầu, không nghi ngờ lời nói của Vương Ma Tử, dù sao trong ấn tượng của ông ta, đám người Vương Ma Tử này là một đám côn đồ, thường xuyên đi đánh nhau cũng chẳng lạ.

Ông chủ Tiền kiêu ngạo bước tới trước mặt Từ Khang An, hài lòng nở nụ cười.

“Không ngờ tôi cho người đến đối phó các ông đúng không?”, ông chủ Tiền hỏi.

“Khốn kiếp! Tôi đúng là không ngờ ông lại thuê người để đối phó với chúng tôi!”

“Ông là đồ lòng lang dạ sói, lúc trước công ty ông xảy ra vấn đề tài chính, công ty chúng tôi đã cho các ông mượn một khoản tiền các ông mới vượt qua được giai đoạn khó khăn, không ngờ các ông lại đối xử với chúng tôi như vậy!”

Từ Khang An đã rất tức giận khi nghe nói tất cả là do tập đoàn Vân Phi làm ra, bởi vì ngày trước ông ta từng có ơn giúp ông chủ Tiền, không ngờ ông chủ Tiền này lại lấy oán báo ơn.

“Hết cách, công ty các ông phát triển quá nhanh, nếu không đối phó với các ông thì e là sau này không ai có thể ngăn cản sự phát triển của các ông được nữa”.

Ông chủ Tiền nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Hơn nữa, nếu công ty của ông mà sụp đổ, thì số tiền mà tôi nợ ông không cần thiết phải trả nữa, kế hoạch một mũi tên trúng hai đích này với tôi, chỉ có lợi không có hại”.

“Từ Khang An, ông quá tốt bụng, quá tin người, ông muốn coi chúng ta là đồng minh, nhưng tôi chưa từng coi ông là bạn”.

Ông chủ Tiền đắc ý đi đến trước mặt Từ Khang An.

“Đã rơi vào tay tôi, chỉ có thể nói là do ông không gặp may, ông yên tâm, tôi không định giết ông đâu, tôi không muốn liên quan đến mạng người, chỉ cần ngày mai ông tuyên bố phá sản, tôi sẽ bỏ qua cho ông…”

“Đúng rồi, không phải cậu nói đã bắt cả nhà ông ta lại rồi à? Ông ta còn có vợ và đứa con gái nữa mà đúng không?”

Bây giờ ông chủ Tiền mới sực nhớ, mọi việc hình như không giống với những gì mà Vương Ma Tử đã nói.

Từ Khang An chợt đứng dậy cởi bỏ dây thừng, kéo cổ áo ông chủ Tiền lại.

“Cái tên lòng lang dạ sói khốn kiếp nhà ông, ngày trước lẽ ra ra không nên xưng anh em với ông!”

Từ Khang An thấy mình bị phản bội, tức giận đấm một cú lên mặt ông chủ Tiền.

“Ối… Ông dám đánh tôi, đây đều là người của tôi, ông lại dám đánh tôi hả? Vương Ma Tử, mau bảo anh em của cậu đánh gãy tay ông ta đi!”

Ông chủ Tiền bị đánh không ngừng lùi lại, hi vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của Vương Ma Tử.

Vương Ma Tử bước tới, nhưng lại đánh vào bụng ông chủ Tiền, ông ta bị đánh khuỵu người xuống.

“Cậu làm gì thế? Chẳng lẽ cậu không muốn tiền nữa à? Cậu đánh nhầm người rồi, đánh ông ta mới đúng!”

Ông chủ Tiền bị đánh chảy cả nước mắt.

Vương Ma Tử lại đấm một cú nữa lên mặt ông chủ Tiền, khiến ông ta choáng váng ngã phịch xuống đất.

“Chúng mày làm phản! Vệ sĩ đâu, mau khống chế bọn chúng lại!”

Ông chủ Tiền hét ầm lên, đám vệ sĩ mới sực tỉnh.

Nhưng đám đàn em Vương Ma Tử đã chuẩn bị sẵn, những tên vệ sĩ vừa hành động lập tức bị đám côn đồ bao vây, bọn chúng rất nhanh đã bị đánh ngã lăn xuống đất.

Vào đúng lúc này, Tiêu Chính Văn bước ra, Vương Ma Tử và những người khác cung kính đứng bên cạnh, nhường đường cho anh.

Từ An Kỳ cũng đi đằng sau Tiêu Chính Văn, cô ta nhìn bóng lưng của anh, chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Ông chủ Tiền thấy Tiêu Chính Văn liền nghi ngờ hỏi: “Mày là ai?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Tôi là ai không quan trọng, nhưng ông hãy nhớ, hôm nay tôi tới chỉ để cảnh cáo ông một câu”.

Tiêu Chính Văn đi tới trước mặt ông chủ Tiền, bóp cổ ông ta rồi nhấc lên cao.

Sức lực của ông chủ Tiền hoàn toàn không thể thoát được khỏi cánh tay của Tiêu Chính Văn, chỉ có thể vung loạn xạ trên không trung, dần dần mất hết oxy để thở.

“Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau ông dám động tới bọn họ, tôi sẽ bóp chết ông như bóp chết một con kiến!”

Tiêu Chính Văn chậm rãi nói lời cảnh cáo, đồng thời sức lực trên tay lại tăng thêm một chút.

Ông chủ Tiền bị bóp cổ đến trợn trắng mắt, thậm chí ngay cả đầu lưỡi cũng bị ép ra ngoài.

Lúc này, ông ta đã cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là cái chết.

Người đàn ông trước mắt là thần chết có thể cướp đi tính mạng ông ta bất cứ lúc nào!

Tính mạng của ông ta nằm trong tay đối phương, chỉ cần không hài lòng là có thể đoạt lấy tính mạng ông ta một cách dễ dàng.

Tiêu Chính Văn nói xong, thả lỏng tay, ném ông ta xuống đất.

Ông chủ Tiền ngã dưới đất, một lúc sau mới trở lại bình thường, cảm thấy linh hồn ông ta như đã mất.

“Tất cả những thiết bị hư hại trong hôm nay…”

Tiêu Chính Văn chỉ tay về những thiết bị sau lưng.

“Tôi đền, tôi đền! Tôi đền gấp đôi!”

Ông chủ Tiền chủ động móc ví tiền mình ra.

“Không chỉ đền, mà còn phải sửa sang lại nơi đây lần nữa”, Tiêu Chính Văn nói.

“Vâng vâng… Tôi bằng lòng phụ trách hết, tôi dùng tính mạng tôi để đảm bảo”.

Ông chủ Tiền sợ hãi không dám nói nhiều hơn một chữ không với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn hờ hững nói: “Mau cút hết đi”.

Nghe xong, tất cả mọi người như được ban ơn liền bò dậy chạy ra ngoài, ngay cả Vương Ma Tử cũng đưa anh em của hắn đi theo.

Ra khỏi công ty, Vương Ma Tử mới lên tiếng: “Người này quá đáng sợ, không biết từ đâu tới, chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn”.

“Đám anh em của cậu cũng bị hắn đánh à?”

Bây giờ ông chủ Tiền mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Nói thừa, vì chút tiền của ông mà đám anh em chúng tôi suýt nữa đã toi mạng!”

Vương Ma Tử bất mãn nói.

“Tôi nói cho ông biết, sát khí trên người đàn ông đó rất lớn, chắc chắn là đã kết liễu vài mạng người rồi! Hôm nay hắn tha cho chúng ta, chẳng qua là do hắn có lòng tốt, nếu dám làm phiền bọn họ nữa thì chúng ta không còn sống mà về đâu!”

Giờ nhớ lại, Vương Ma Tử và đám anh em đều cảm thấy sợ hãi.

Nhưng ông chủ Tiền lại sa sầm mặt mày, quay đầu liếc mắt nhìn rồi nói: “Hừ! Dám đắc tội với Tiền Thế Long tao, sẽ không ai có kết cục tốt đâu! Tao không tin tao không đánh chết được bọn chúng!”

Dứt lời, Tiền Thế Long lập tức gọi đến một số điện thoại: “Điều tra một người cho tôi! Tôi phải có tất cả tài liệu về hắn! Ngoài ra, liên lạc với một tổ chức sát thủ! Năm triệu tệ, giết một người!”

Cúp điện thoại, sắc mặt Tiền Thế Long liền trở nên u ám!

Ở Bạch Thành, dám động vào Tiền Thế Long là tự tìm đến cái chết!

Cũng không nhìn xem sau lưng Tiền Thế Long ông ta là ai!

Đó là nhà họ Viên, một gia tộc lánh đời của Hoa Quốc!

Vừa nghĩ tới nhà họ Viên, Tiền Thế Long hơi cau mày, sau đó gọi cho một số khác, cực kì lễ phép nói: “Gia chủ Viên, chào ông, là tôi, Tiền Thế Long…”

Bình Luận (0)
Comment