Chiến Thần Bất Bại

Chương 1055

Chương 1055 : Bái ông làm thầy?

Sau khi Tiêu Long rời đi, Tiêu Chính Văn ngồi trên đầu giường của Khương Vy Nhan, do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Vợ à, em nghĩ thế nào?”

Lúc này, tâm trạng của Khương Vy Nhan rất phức tạp, cô xoa bụng mình, nói: “Chồng à, anh thật sự muốn để ông nội dẫn đứa bé đi sao? Sau khi trưởng thành đứa bé mới có thể trở về gặp chúng ta… Em không nỡ…”

Tiêu Chính Văn đương nhiên cũng không đành lòng, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Vy Nhan, nói: “Không sao, chúng ta cứ suy xét thêm, không cần quyết định vội”.

Nghe vậy, Khương Vy Nhan mới gật đầu.

Cùng lúc này, trong một khách sạn năm sao nào đó tại Giang Trung.

Đông Phương Phong đang đi qua đi lại bên trong phòng, sắc mặt rõ ràng vô cùng sốt ruột.

Ngay sau đó, một tên vệ sĩ bước vào trong, hô lên: “Cậu chủ, ông Lương tới rồi!”

“Thật sao? Mau mời vào, mau mời vào!”

Đông Phương Phong vô cùng kích động, thậm chí còn chủ động chạy ra đón tiếp.

Không lâu sau, một ông lão chắp tay phía sau lưng sải bước từ ngoài cửa vào.

Đây là ông lão thân cận mà cựu gia chủ nhánh chính gia tộc Đông Phương đã cử tới Giang Trung, cũng là trợ thủ mạnh nhất của nhà bọn họ.

“Ông Lương, cuối cùng ông cũng tới rồi, ông phải làm chủ cho cháu mới được”.

Khoảnh khắc mà Đông Phương Phong nhìn thấy ông Lương thì bắt đầu khóc lóc than thở, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Ông Lương khẽ cau mày khi nhìn thấy vết thương của Đông Phương Phong, lạnh lùng nói: “Ông nội cậu bảo tôi đến đây, đương nhiên là để làm chủ cho cậu. Không những phải làm chủ cho cậu mà còn phải báo thù cho ông Yên nữa! Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đông Phương Phong nhanh chóng lau nước mắt, thêm mắm dặm muối thuật lại một lượt.

Sau khi nghe xong, sắc mặt của ông Lương càng trở nên u ám, siết chặt bàn tay, khí thế của Thiên Vương địa cấp ba sao trên người bộc phát ra ngoài, bao phủ khắp cả khách sạn!

“Hay cho một thằng ranh con ngạo mạn! Vậy mà lại dám xem thường nhánh chính của gia tộc Đông Phương chúng ta như vậy! Xem ra bởi vì đã quá nhiều năm tôi không ra tay nên nhiều người cũng quên mất luôn sự hung tàn của nhánh chính gia tộc Đông Phương!”

Ông Lương lạnh lùng nói, khí thế trên người giống như sấm sét, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

“Dẫn tôi đi gặp tên đó!”

Ông Lương phẫn nộ nói.

Đông Phương Phong nghe vậy thì gương mặt ngập tràn vẻ vui sướng, gật đầu lia lịa, đáp: “Được, ông Lương, lần này ông nhất định phải dạy dỗ cho tên Tiêu Chính Văn kia một trận ra trò! Hắn không chỉ cướp mất phụ nữ của cháu mà còn nhiều lần sỉ nhục đánh chửi cháu! Nhất định phải cho hắn biết nhà họ Đông Phương không phải là nơi mà tên phế vật nào cũng có thể động tới!”

Tối hôm đó.

Khương Vy Nhan nhận được điện thoại của Đông Phương Phong.

Trong điện thoại, Đông Phương Phong lạnh lùng cười nói: “Tổng giám đốc Khương, tối nay tôi muốn mời tổng giám đốc Khương và anh Tiêu tới nhà hàng Kim Phụng dùng bữa tối, không biết tổng giám đốc Khương có chịu nể mặt hay không?”

Khương Vy Nhan nhíu đôi lông mày lá liễu, lạnh lùng nói: “Không rảnh”.

Nói xong, cô định cúp điện thoại.

Thế nhưng, Đông Phương Phong lại lạnh lùng lên tiếng: “Tổng giám đốc Khương, chẳng lẽ tập đoàn Vy Nhan của cô không muốn tiến quân vào Long Kinh sao? Lẽ nào cô không cần lô dược liệu kia nữa à? Cô phải nghĩ cho kỹ vào, lô dược liệu đó chỉ có trong mấy ngọn núi trồng thuốc do nhánh chính gia tộc Đông Phương nắm giữ mà thôi!”

Nghe vậy, Khương Vy Nhan đang định cúp máy chợt lộ ra vẻ do dự.

Gần đây, sản phẩm chăm sóc sắc đẹp mà tập đoàn cô đang nghiên cứu điều chế với Thanh Vân Tông quả thực cần một vị dược liệu.

Mà loại dược liệu này lại chỉ có thể sinh trưởng ở trong mấy ngọn núi trồng thuốc do nhánh chính gia tộc Đông Phương quản lý.

Nói cách khác, nếu không hợp tác với nhà họ Đông Phương thì cũng không có cách nào sản xuất và tung ra thị trường loại sản phẩm này.

Bởi thế, tập đoàn Vy Nhan mới chuẩn bị hợp tác với nhánh chính gia tộc Đông Phương.

Nghĩ ngợi một lúc, Khương Vy Nhan nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn đương nhiên cũng nghe thấy lời Đông Phương Phong nói, anh lặng lẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đồng ý đi, vừa hay tới xem tên Đông Phương Phong này còn muốn giở trò gì nữa”.

Khương Vy Nhan lạnh lùng đáp lời: “Vậy được”.

“Tốt lắm, tổng giám đốc Khương quả nhiên là người thông minh. Tám giờ tối nay, phòng bao Thiên Tự tại nhà hàng Kim Phụng”.

Đông Phương Phong nói xong câu này thì cúp máy luôn.

Sau đó, hắn vui vẻ nhìn về phía ông Lương đang ngồi trên ghế sô pha thưởng thức trà, nói: “Ông Lương, đối phương đồng ý rồi, tối nay phải dựa cả vào ông Lương! Phế bỏ tên Tiêu Chính Văn đó, cháu phải làm nhục vợ hắn ngay trước mặt hắn, khiến cho hắn sống không bằng chết!”

Ông Lương khẽ cau mày nhìn Đông Phương Phong, hơi bất lực lắc đầu thở dài nói: “Phong Nhi, cậu cũng không còn nhỏ nữa, phải học cách bớt phóng túng lại đi. Nhánh chính gia tộc Đông Phương sau này là của cậu đấy”.

Đông Phương Phong nghe vậy thì bày ra dáng vẻ cung kính, nói: “Ông Lương, ông cũng biết đấy, chưa trút được cục tức này thì cháu cũng ăn ngủ không yên”.

Ông Lương gật đầu, nói: “Được rồi, tối nay tôi sẽ thay cậu ra tay cho tử tế! Có điều, tôi phải hưởng thụ con đàn bà đó trước”.

Nghe vậy, Đông Phương Phong liền cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên! Khương Vy Nhan là người đẹp hàng đầu Giang Trung, vốn dĩ Phong Nhi cũng đang chuẩn bị biếu tặng cho ông Lương mà”.

Ông Lương khẽ cười rồi gật đầu.

Tám giờ tối.

Nhà hàng Kim Phụng, Giang Trung.

Cả nhà hàng đều mang kết cấu xây dựng theo hơi hướng cổ xưa, giống như khắc rồng hoạ phượng.

Phòng bao Thiên Tự cũng là phòng bao đắt nhất của nhà hàng này.

Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan bước xuống xe, rồi đi thẳng tới phòng bao Thiên Tự.

Vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy Đông Phương Phong đang nói cười gì đó với một ông lão ở trong phòng bao.

Nhìn thấy Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn bước vào trong, Đông Phương Phong cười khẩy, ra hiệu cho vệ sĩ đóng cửa lại, sau đó vô cùng ngạo mạn nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đông Phương Phong, chẳng thèm coi hắn ra gì, sau đó ánh mắt lại nhìn lên người ông lão đang ngồi bên cạnh Đông Phương Phong.

Không nhìn thấu!

Ông lão này mặc dù không toát ra hơi thở gì, thế nhưng lại giống như một mặt hồ sâu nhìn không thấy đáy.

Vậy nên, Tiêu Chính Văn nhíu mày, đề cao cảnh giác.

Lúc này, ông Lương cũng tuỳ ý liếc mắt về phía Tiêu Chính Văn, cứ như rất xem thường anh.

Tiếp đó, ánh mắt của ông ta nhìn về phía Khương Vy Nhan đang đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, đột nhiên kinh ngạc!

Người phụ nữ này đẹp thật!

Hơn nữa, không hiểu sao ông Lương lại cảm thấy thể chất của người phụ nữ này rất đặc biệt!

Một giây sau, ông Lương lại đưa ánh mắt quay trở lại trên người Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu là người giết ông Yên à?”

Tiêu Chính Văn nghe vậy, lập tức nhướng mày cười nhạt, đáp: “Ông đang nói tới lão già mấy hôm trước hả? Không sai, là tôi giết ông ta!”

“Khốn nạn!”

Ông Lương đập tay lên mặt bàn, phẫn nộ nói: “Ngạo mạn ngu dốt! Giết ông Yên thì dùng mạng để đền đi!”

Nghe thấy lời này, Tiêu Chính Văn cũng coi như hiểu ra mục đích buổi tiệc tối nay của Đông Phương Phong.

“Dùng mạng để đền ư? Vậy thì ông cũng phải có thực lực đó mới được”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, thản nhiên kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện với ông Lương, tiếp tục lên tiếng: “Ông cũng là trợ thủ của nhánh chính gia tộc Đông Phương à?”

Ông Lương vuốt râu, kiêu ngạo nói: “Đúng thế! Nhóc con, giết chết trợ thủ của nhánh chính gia tộc Đông Phương chúng tôi là tội không thể dung tha! Có điều, thấy cậu còn trẻ như vậy, lại có thực lực không tồi, tôi cũng thấy tiếc cho người tài. Chi bằng cậu quỳ xuống dập đầu lạy Phong Nhi ba cái, sau đó bái tôi làm thầy, trở thành đồ đệ của tôi, dốc sức vì nhánh chính gia tộc Đông Phương. Như vậy thì cũng có thể miễn được tội chết”.

Bình Luận (0)
Comment