Chiến Thần Bất Bại

Chương 1363

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, khó hiểu nói: “Anh đã đến Giang Trung rồi à?”

“Phải, tôi đại diện gia tộc đến đây để chọn ra học viên có thể gia nhập vào học viện võ thuật, chúng tôi phải về Âu Lục trong vòng hai ngày, nếu không người bên gia tộc sẽ nghi ngờ”.

Jason giải thích với Tiêu Chính Văn.

“Thời gian gấp vậy sao?”

Tiêu Chính Văn buồn bực nói.

“Chủ nhân, thật ra mỗi học viên đều được chọn sẵn trước đó rồi, thế nên tôi đến chỉ là hình thức, cùng lắm là nhìn xem vẻ ngoài học viên có tên trong danh sách có gì khác biệt hay không thôi”.

“Còn những chuyện khác không đến lượt tôi kiểm tra, song với quyền lợi trong tay tôi, tôi có thể để chủ nhân miễn phần kiểm tra thực lực”.

Jason chính trực nói.

“Được rồi, chiều nay tôi sẽ bay về Giang Trung”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp máy.

Thấy thế Thiên Tử mới nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, lần này đi Âu Lục cậu có thể đòi một người về từ Âu Lục giúp Hoa Quốc không? Người này có quan hệ mật thiết với Quang Minh Tôn”.

“Nhưng bị gia tộc tên là Kanter che giấu mất, chúng ta đã cử người thương lượng vài lần nhưng đều không có kết quả”.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, ngờ vực hỏi: “Ồ? Người này tên là gì?”

“Mã Vĩnh Lợi! Trước đây ông ta cũng là người của Hắc Băng Đài, nhưng sau đó không hiểu vì sao lại mất tích, chúng tôi biết được tin tức từ Quang Minh Tôn, trong tay người này có rất nhiều tài liệu mật của Hoa Quốc”.

“Nhưng mấy tài liệu này đều ở trong Hoa Quốc, ông ta lại không dám lẻn về Hoa Quốc trong thời gian ngắn, thế nên…”

Nói đến đây Thiên Tử quay đầu nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ vội tiếp lời: “Những tài liệu mật này là con bài để ông ấy có thể được bảo vệ, tôi tin chắc ông ta sẽ không để người khác lấy đi, chỉ cần bắt được người này rồi hủy hết mấy tài liệu mật đó thì mọi chuyện bình yên”.

Nghe thế Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức”.

Tần Vũ lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Tiêu Chính Văn nói: “Người này là nhân viên tình báo ở Âu Lục của chúng ta, tên là Trần Khai Quốc, bề ngoài người này là một thương nhân nhưng thật ra là nhân viên tình báo của Hắc Băng Đài”.

“Sau khi đến Âu Lục, cậu có thể cầm lá thư này của tôi đến tìm Trần Khai Quốc”.

Nói xong, Tần Vũ đưa một bức thư cho Tiêu Chính Văn.

Nội dung trong thư chỉ là nói Tiêu Chính Văn là một thành viên của Hắc Băng Đài, bảo Trần Khai Quốc giao chuyện của Mã Vĩnh Lợi cho Tiêu Chính Văn giải quyết.

Thấy trong thư không nhắc đến thân phận thật của mình, Tiêu Chính Văn mới yên tâm nói: “Được rồi, tôi đến Âu Lục sẽ đi tìm người này ngay”.

Mọi người lại tiếp tục bàn bạc một lát, Thiên Tử mới đích thân tiễn Tiêu Chính Văn ra khỏi Thiên Tử Các.

Chiều cùng ngày, Tiêu Chính Văn lên máy bay chuyên dụng trở về Giang Trung.

Anh vừa xuống máy bay, Lãnh Kế Hồng đã dẫn người nhà họ Lãnh đến sân bay đón anh.

Hiện giờ cả Giang Trung đã được nhà họ Lãnh hợp nhất hoàn toàn, giới kinh doanh và giới chính trị gần như đều có tai mắt của nhà họ Lãnh.

Ngay cả máy bay của chuyến bay lần này đến nơi lúc mấy giờ, Lãnh Kế Hồng đều biết rõ mười mươi.

Gặp lại Tiêu Chính Văn, dĩ nhiên Lãnh Kế Hồng vô cùng nhiệt tình.

Nếu không phải vì lúc đầu đặt cược đúng chỗ thì bây giờ nhà họ Lãnh cũng suy tàn như nhiều gia tộc khác ở Giang Trung.

“Cậu Tiêu, đi đường vất vả rồi!”

Lãnh Kế Hồng bước đến trước nhiệt tình bắt tay Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Tin tức của ông rất nhanh nhạy đấy, nhưng làm sao ông nhận ra tôi?”

Đến bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn còn đeo mặt nạ da người, đừng nói là Lãnh Kế Hồng, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chưa chắc có thể nhận ra bản thân.

“Cậu Tiêu, đây là ghi chép đăng ký vé máy bay của cậu, Tiêu Quân Lâm hẳn là tên giả của cậu nên tôi mới có thể nhận ra cậu ngay, nhưng ngoài chúng tôi ra không ai biết thân phận của cậu cả”.

Lãnh Kế Hồng giải thích với Tiêu Chính Văn.

“Ồ? Lúc tôi rời khỏi Giang Trung không phải đi hãng hàng không này”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

Tiêu Chính Văn chắc chắn không ai có thể tra ra được thân phận thật của anh, nếu không chuyến đi Âu Lục lần này e là khó khăn gấp bội.

“Cậu Tiêu, đây… chủ yếu là vì thủ tục xuất nhập cảnh, cậu đi cùng cậu Tần, hơn nữa hai người cùng xuất cảnh với nhau, chứng tỏ Tiêu Quân Lâm chính là cậu”.

Lãnh Kế Hồng ngay thẳng đáp.

Nghe ông ta nói thế, Tiêu Chính Văn lập tức gửi tin nhắn cho Tần Vũ nói anh ta lập tức hủy hết ghi chép xuất nhập cảnh của mình và anh ta.

Sau đó Tiêu Chính Văn mới vỗ vai Lãnh Kế Hồng nói: “Làm tốt lắm!”

Lãnh Kế Hồng mỉm cười nói: “Cậu Tiêu, mời lên xe, tôi đưa cậu về dinh thự Tiêu”.

Dinh thự Tiêu?

Tiêu Chính Văn lại nhíu mày, mình mới đi khỏi Giang Trung mấy ngày, sao lại lòi ra một dinh thự Tiêu vậy?

Thấy Tiêu Chính Văn lộ ra vẻ ngờ vực, Lãnh Kế Hồng giải thích: “Cậu Tiêu, thật ra địa điểm không có gì thay đổi, chỉ là tiến hành tu sửa, đây cũng là ý của tiền bối Độ Thiên, tôi chỉ làm theo mà thôi”.

“Tiện thể lấy một cái tên mới, dù sao bây giờ cô Khương cũng là Quốc Phu Nhân, gọi là dinh thự cũng không có gì không ổn”.

Nghe Lãnh Kế Hồng giải thích thế, Tiêu Chính Văn mới gật đầu, sau đó lên xe.

Xe chạy thẳng một đường về đến biệt thự nhà họ Tiêu trước đó.

Nhưng lúc này biệt thự nhà họ Tiêu đã lớn hơn mấy ngày trước lúc Tiêu Chính Văn đi rất nhiều.

Chỉ riêng bức tường ngoài sân cũng cao đến mấy trăm mét, hơn nữa biệt thự nằm chính giữa tường sân, bất kể là vào từ cửa trước hay cửa sau thì ở giữa cũng có một khoảng đất trống gần nửa cây số.

Đương nhiên là Độ Thiên Chân Nhân đang suy xét cho sự an toàn của Khương Vy Nhan.

Hơn nữa trong số các đệ tử Thiên Kiếm Tông canh giữ nghiêm mật xung quanh, yếu nhất cũng là cường giả cảnh giới chiến thần bốn sao.

Dù là võ tông bình thường cũng đừng hòng tấn công nửa bước vào dinh thự.

Cả dinh thự Tiêu lại bày bố thêm kiếm trận Cửu Thiên.

Có thể nói bước vào kiếm trận này, thực lực của đệ tử Thiên Kiếm Tông ít nhất phải cao hơn thực tế hai cảnh giới.

Thực lực của đối phương chí ít sẽ bị giảm xuống hai cảnh giới.

Cái gọi là giảm cái này tăng cái kia, hai bên cách biệt bốn cảnh giới, cường giả cảnh giới chiến thần bốn sao gần như được gọi là sự tồn tại vô địch dưới cảnh giới Thiên Vương.

Độ Thiên Chân Nhân làm tốt lắm!

Tiêu Chính Văn không khỏi thầm khen ngợi.

Tốc độ tiến bộ trong khoảng thời gian này Độ Thiên Chân Nhân quả thật rất đáng kinh ngạc.

Chiếc xe chạy thẳng đến cổng biệt thự mới chậm rãi dừng lại.

Hai đệ tử Thiên Kiếm Tông bước đến mở cửa cho Tiêu Chính Văn.

Lãnh Kế Hồng chỉ đứng bên cạnh xe chào Tiêu Chính Văn chứ không vào trong biệt thự với anh.

Ông ta là người có mắt nhìn, một ngày trước đó biết tin có một người ngoại quốc đang đợi Tiêu Chính Văn nên ông ta không làm phiền chủ thượng làm việc, ông ta hiểu rõ đạo lý làm đúng phận sự bản thân mới có thể nhận được lòng yêu mến của ông chủ hơn ai hết.

Tiêu Chính Văn sải bước đi vào biệt thự nhà họ Tiêu, Jason đã đợi trong sảnh lớn từ lâu, thấy Tiêu Chính Văn về hắn vội đứng dậy cung kính nói: “Chủ nhân, anh về rồi”.

Tiêu Chính Văn khẽ cười gật đầu nói: “Ừ, lúc nào chúng ta lên đường đến Âu Lục?”

“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt, nhưng… anh vừa mới về, cũng không gấp, trở về trong hai ngày là được”.

Jason cười nói.

Sau khi ngồi xuống, Tiêu Chính Văn mới nói với Jason: “Có một người tên là Trần Khai Quốc, anh quen không?”

Jason nhíu mày suy tư hồi lâu gật đầu nói: “Chủ nhân, tôi quả thật quen một người như thế, nhưng ông ta đang ở nước Hireen, bọn tôi không quan hệ gì nhiều lắm, chỉ là ông ta giỏi nịnh hót, được rất nhiều người mến ở Hireen”.

“Ông ta đắc tội với chủ nhân à?”

Tiêu Chính Văn xua tay nói: “Không, tôi chỉ muốn sau khi đến Âu Lục sẽ đến thăm ông ta trước, tiện thể nghe ngóng chút chuyện về ông ta”.

Jason gật đầu nói: “Chủ nhân, anh phải chú ý người này, dù sao mấy lần tiếp xúc với ông ta, tôi cảm giác người này có thế lực quá mạnh, nếu ông ta khiến chủ nhân không hài lòng chỗ nào thì gia tộc bọn tôi có thể khiến ông ta biến mất ở Âu Lục bất cứ lúc nào”.

Bình Luận (0)
Comment