Chiến Thần Bất Bại

Chương 1424

Thế nhưng ngay cả một chữ mà ông Triệu cũng không dám nói, ôm lấy ngực run rẩy quỳ xuống trước mặt Hạo Thiên.

“Thầy của ông vẫn khoẻ chứ?”

Hạo Thiên liếc mắt nhìn ông La hỏi.

“Đã trăm năm không gặp, vãn bối không biết!”

Ông La vô cùng cung kính đáp lời.

Hạo Thiên đột nhiên quay người nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Bí mật của Thiên Tinh Cửu Diệu ở trong tự nhiên, không niệm không cầu, không sinh không tử, cũng không mượn uy thế của sao trời! Trời đất có đạo, cái gì gọi là đạo? Ánh sáng của sao trời vốn dĩ chẳng phát sáng!”

Hạo Thiên điềm nhiên nói ra những lời này, giống như đang tự nói với chính mình, lại giống như đang nhắc nhở Tiêu Chính Văn.

Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi lay động, lĩnh ngộ của Hạo Thiên đúng là đáng nể.

Chỉ tám chữ không niệm không cầu, không sinh không tử đã cao hơn quá nhiều so với những người khác.

“Từ trường là sức hút của các vì sao, vốn dĩ đều đang tác động đến thế giới này, thuỷ triều là hiện thân của từ trường, bốn mùa chính là sự biến hoá không ngừng của từ trường, sống chết chính là diện mạo vốn có của vũ trụ!”

Tiêu Chính Văn lẩm bẩm.

“Trẻ con dễ dạy!”

Hạo Thiên hài lòng gật đầu, lại nhìn sâu vào trong mắt Tiêu Chính Văn.

Đây là sự thăm dò trực tiếp nhất của Hạo Thiên, nếu như Tiêu Chính Văn thật sự có sự lĩnh hội như những gì anh đã nói thì nên hiểu ra ẩn ý của câu nói này.

Nếu không, Tiêu Chính Văn chỉ đang nói dối, người nói dối trước mặt cụ ta nhất định phải chết!

“Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở!”

Tiêu Chính Văn chắp tay nói với Hạo Thiên!

“Ý của tiền bối là cao siêu như nước ư?”

Lòng Tiêu Chính Văn khẽ động.

Nước thật sự rất mềm mại sao?

Đáp án là không.

Bất luận là núi cao hay nham thạch cũng đều không ngăn cản được thế tiến công của nước.

Thế nhưng nước lại chẳng sắc nhọn, thoạt nhìn thì hài hoà, tuy nhiên lại kiên cố không gì phá vỡ nổi.

Mà ý của những lời Hạo Thiên vừa nói ban nãy chính là lấy nước của ngũ hành, sức mạnh của nước là bất khả chiến bại!

“Lĩnh hội của cậu rất tốt, có hứng thú đến động Thiên Phủ của tôi chơi vài ngày không?”

Trong mắt của Hạo Thiên mang theo mấy phần tán thưởng.

Lời này vừa thốt ra, ông Triệu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạo Thiên.

Ngay cả suy nghĩ trong đầu Tiêu Long cũng khẽ lay động, vội vàng quay sang ra hiệu bằng ánh mắt cho Tiêu Chính Văn.

Hạo Thiên trước nay chưa từng mời bất cứ ai tới chỗ cụ ta.

Đây là đang rất nể mặt Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn bắt buộc phải nhận lời mời này.

Mà thực lực của Hạo Thiên quả thực đã đạt tới cảnh giới Nhân Vương, có thể nhận được lời chỉ bảo của Nhân Vương, đối với Tiêu Chính Văn mà nói thì có lợi ích rất lớn!

“Tôi muốn dẫn ông ta đi chung có được không?”

Tiêu Chính Văn chỉ vào Độ Thiên Chân Nhân đang đứng cách đó không xa.

Mồ hôi lạnh trên trán Tiêu Long không ngừng túa ra, Tiêu Chính Văn đúng là lòng tham không đáy, lại còn dám ra điều kiện với Hạo Thiên?

Hạo Thiên không khỏi ngửa mặt cười lớn, khẽ gật đầu nói: “Cậu là người đầu tiên dám ra điều kiện với tôi! Được!”

“Tiền bối!”

Ông Triệu không cam tâm gào lên một tiếng với Hạo Thiên, thế nhưng đáp lại cụ ta chỉ là một cái tát rất mạnh.

“Trở về đóng cửa tự kiểm điểm, còn gây rắc rối, giết!”

Ông Triệu ăn một tát sắp lõm cả nửa mặt, cả người cũng bị đánh bay ra xa, năm đầu ngón tay hằn rõ trên gương mặt già nua.

Cụ ta căm hận!

Dựa vào đâu mà Tiêu Chính Văn lại được Hạo Thiên xem trọng!

Dựa vào đâu mà Hạo Thiên lại làm khó cụ ta vì ân oán giữa cụ ta và Tiêu Chính Văn?

Cụ ta cũng không phải người của phái Quang Minh, đường đường là Hoa Sơn lẽ nào còn phải chịu sự ức hiếp của phái Quang Minh hay sao?

Thế nhưng những uất hận này, ngay cả một chữ cụ ta cũng không dám thốt nên lời.

Đối với bất cứ ai, Hạo Thiên cũng đều nói được làm được, bây giờ mà phản kháng thì chỉ có đường chết.

Tiêu Chính Văn!

Cậu nhớ đấy cho tôi!

Ông Triệu nghiến răng kêu ken két, nhưng chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân đi cùng Hạo Thiên.

“Ông Triệu, còn không biết hối cải à?”

Tiêu Long liếc mắt quan sát ông Triệu.

“Phì!”

Ông Triệu vùng vẫy đứng dậy, ánh mắt ác độc trợn trừng nhìn Tiêu Long, lạnh lùng nói: “Tôi với Tiêu Chính Văn quyết không đội trời chung! Còn cả ông nữa, ngày nào tôi xuống núi thì đó cũng là lúc mấy người phải chết! Cứ đợi đi!”

Dứt lời, ông Triệu lết cơ thể đã bị trọng thương, bước nhanh xuống núi dưới sự dìu đỡ của mấy người ông Hứa và ông La.



Sườn Đông của động Thiên Phủ là thác nước, sườn Tây là một con sông nhỏ, nước sông rất hiền hoà, trong lòng sông còn có cả đầm nước.

Hang động được xây dựng trên một sườn dốc cao trăm mét, xung quanh non xanh nước biếc, cảnh vật lay động lòng người, ngay cả hít thở một hơi cũng có cảm giác mang theo hương thơm thoang thoảng và dư vị ngọt ngào.

“Tiền bối, nơi này quả nhiên là chốn bồng lai tiên cảnh!”

Tiêu Chính Văn chân thành nói.

“Cậu xem ngọn núi kia có còn là núi không?”

Hạo Thiên chỉ tay vào một dãy núi phía xa.

“Là núi, thế nhưng cũng không phải núi!”

Tiêu Chính Văn điềm nhiên đáp lời.

Nhìn núi mà không phải núi, nhìn nước mà chẳng phải nước, nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước!

Đây là một câu trong ngôn ngữ thiền vô cùng sâu sắc, thế nhưng sau sự chỉ bảo ban nãy của Hạo Thiên, Tiêu Chính Văn đã hiểu ra ẩn ý bên trong.

Cái gọi là núi và nước chẳng qua chỉ là một loại biến hoá của trời đất, thế gian chẳng có nơi đâu không phải đạo, thế nhưng đạo không phải tất cả của nhân gian.

Thứ có thể so sánh với đạo chính là nguyên tử, nguyên tử có thể cấu thành bất cứ hình thái nào, cũng có thể biến thành bất cứ vật chất nào, một khi nó có hình thái và tính chất thì nó không còn là nguyên tử nữa.

Mà bản thân nó vẫn do nguyên tử cấu thành.

Hạo Thiên rất tán thưởng với sự lĩnh hội của Tiêu Chính Văn, không ngừng gật đầu.

Sau đó, cụ ta chỉ tay vào một hang đá sau núi, nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Tất cả Kiếm Cảnh mà tôi lĩnh hội được đều được viết trong đó, ông đi xem thử đi!”

Sau khi Độ Thiên Chân Nhân kính cẩn cảm ơn thì đi về phía hang đá.

“Tiền bối, ban nãy ông nói: ngàn năm loạn lạc, ba sao sắp xuất hiện là có ý gì, vãn bối bạo gan thắc mắc!”

Tiêu Chính Văn đột nhiên quay đầu hỏi Hạo Thiên.

“Cậu biết di tích Long tộc chứ? Đó mới là ngọn nguồn của loạn lạc nhân gian!”

Hạo Thiên điềm nhiên nói.

Di tích Long tộc?

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, bởi vì di tích Long tộc nên mới xuất hiện thời buổi loạn lạc ư?

“Vãn bối không hiểu lắm”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày đăm chiêu.

“Ai có được di tích Long tộc thì có thể trường sinh bất lão, có thể tung hoành thiên thu, vô địch thiên hạ, nhưng thế gian này thật sự có thể trường sinh sao? Có thể có, cũng có thể không!”

“Tuy nhiên sẽ không tồn tại người nào là vô địch thiên hạ, từ thời thiên cổ rất nhiều người đều học bí thuật trận pháp, nhưng cứ ngàn năm trôi qua đều sẽ có một lần đại nạn, giữa những người học bí thuật này sẽ có một trận đổ máu lớn!”

Hạo Thiên đứng dậy nói: “Ba sao là chỉ Sát, Phá, Lang! Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang! Tuy nhiên vẫn còn một ngôi sao chủ nữa, vào lúc ba sao này thuộc về ngôi sao chủ thì đại loạn sẽ bắt đầu!”

Sát Phá Lang?

Đây là một tinh tú được đặt tên từ thời thượng cổ, hình dây cung, do sao Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang cấu thành, mà ba vì sao này vừa hay hình thành một cánh cung mở rộng, ngụ ý Tiêu Sát!

“Vậy nên, những người giống như chúng ta, muốn trốn tránh đại nạn lần này thì phải ít giao du với bên ngoài, cố gắng đừng nhúng tay vào cục diện loạn lạc của nhân gian, nhân vật được gọi là con cưng của trời cũng sẽ xuất hiện sau đại loạn!”

Những lời này vô cùng sâu sắc.

Tiêu Chính Văn trầm tư hồi lâu mới hiểu ra ẩn ý bên trong.

Thời buổi loạn lạc trước kia chỉ xuất hiện vì ba sao!

Mà sau khi ba sao xuất hiện, di tích Long tộc cũng sẽ xuất hiện theo, đây mới là lúc muôn người đấu đá, đại loạn bắt đầu.

Hạo Thiên cũng vì không muốn can dự vào trong cục diện loạn lạc này, trở thành vật hi sinh sau cùng nên mới ở ẩn như vậy.

“Tiền bối nhìn xa trông rộng, vãn bối xin bái phục!”

Tiêu Chính Văn không chút nịnh bợ.

Hạo Thiên có thể phớt lờ sức hấp dẫn của năm trái tim rồng, không tham gia tranh đoạt, sự cao cả trong tâm tính tuyệt đối không phải là thứ mà người thường có thể so bì nổi.

Khiến bất cứ ai chủ động từ bỏ tranh đoạt năm trái tim rồng, từ bỏ việc tìm kiếm di tích Long tộc khó như lên trời, dù chỉ là một kẻ bình thường thì có ai là không muốn có được vật quý giá nhất thế gian này cơ chứ?

Giống như mấy người Quang Minh Tôn, Vũ Thiên Tôn, nằm mơ cũng muốn có được năm trái tim rồng, lúc nào cũng muốn trở thành kẻ mạnh nhất thế gian!

“Không dám, tôi chỉ là một thành viên có thực lực không tệ của phái Quang Minh mà thôi. Cái tên Sáng Thế Chủ cũng là vì muốn đánh lạc hướng người đời. Cậu cho rằng trong phái Quang Minh chỉ có mấy người chúng tôi thôi sao? Phái Quang Minh lưu truyền mấy nghìn năm, theo tôi được biết, số cường giả vẫn còn trên đời và có thực lực ngang hàng với tôi ít nhất có hơn ba mươi người, bọn họ đi đâu cả rồi?”

“Tại sao lại không xuất hiện?”

Hạo Thiên điềm nhiên nói.

Bình Luận (0)
Comment