Chiến Thần Bất Bại

Chương 1485

Lý Tiểu Phi vừa nói hết câu, quản lý lễ tân đã sững sờ tại chỗ.

Bọn họ nói không sai chút nào, dù bây giờ quản lý lễ tân có bảo cảnh sát bắt bọn họ lại thì nhiều nhất cũng chỉ bị tạm giam vài ngày mà thôi.

Thế nhưng người nhà ông ta phải làm sao?

Những người này chắc chắn nói được làm được.

Không thể bởi vì tức giận nhất thời mà khiến cho cả nhà đều rơi vào nguy hiểm!

Huống hồ đối phương còn là người của Vân Kiếm Các Thiên Sơn.

Dù có tìm một số tông môn tới hoà giải thì đối phương cũng tuyệt đối không bỏ qua!

Mặc dù bây giờ giới chính trị vẫn có tính ràng buộc nhất định đối với võ tông, thế nhưng đó cũng chỉ là ở trên tầng lớn hơn mà thôi.

Những người dân nhỏ bé giống như ông ta, dù giới chính trị có muốn đứng ra thì cũng không quá nhiệt tình.

Lúc quản lý lễ tân đang do dự, Tiêu Chính Văn chậm rãi đặt tách trà xuống, quay đầu nói với quản lý lễ tân: “Căn phòng mà chúng tôi đặt trước đó, giờ đã có thể vào ở được chưa?”

Tiêu Chính Văn vừa nói hết câu, người đầu tiên ngơ ngác là Lục Thiên Lăng!

Đồng thời, mấy người Lý Tiểu Phi cũng đổ dồn ánh mắt kỳ quái về phía Tiêu Chính Văn!

Ban nãy Lý Tiểu Phi cũng đã nói, bọn họ là người của Vân Kiếm Các Thiên Sơn, hơn nữa khách sạn này đã được bọn họ bao hết, Tiêu Chính Văn lại không biết thức thời vậy sao?

Có điều Lý Tiểu Phi lại không nổi điên ngay lập tức!

Bởi vì từ đầu tới cuối, hắn đều đang chú ý tới nhất cử nhất động của Tiêu Chính Văn.

Giống như ban nãy, khi tên bảo vệ bị anh Từ giết chết chỉ với một đòn, gần như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về bên đó, chỉ có Tiêu Chính Văn chẳng liếc nhìn dù chỉ một lần.

Thậm chí ban nãy lúc hắn nói ra năm chữ Vân Kiếm Các Thiên Sơn, những người khác đều sợ hãi hốt hoảng, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn bình thản như thường!

Điều này chứng tỏ chắc chắn Tiêu Chính Văn có người chống lưng, nếu không sao lại không sợ cơ chứ?

Lý Tiểu Phi đánh giá Tiêu Chính Văn một lượt bằng ánh mắt nghiêm trọng, nhíu mày nói: “Người của nhà họ Trương ở Thiên Sơn?”

Thế nhưng Lý Tiểu Phi vừa mới thốt lời này ra đã lập tức lắc đầu lia lịa.

Tiêu Chính Văn không thể là người của nhà họ Trương ở Thiên Sơn!

Bởi vì Tiêu Chính Văn còn quá trẻ, mà trong số lớp trẻ của nhà họ Trương ở Thiên Sơn, người kiệt xuất duy nhất là Trương Lăng Phong!

Gia quy nhà họ Trương vô cùng nghiêm khắc, bình thường con cháu nhà họ Trương căn bản sẽ không thể tùy ý đi lại bên ngoài.

Người duy nhất có thể tự do đến đây chỉ có Trương Lăng Phong!

Thanh niên trước mắt là Trương Lăng Phong sao?

Không thể nào!

Ngoại trừ nhà họ Trương, đệ tử Hoa Sơn và Hằng Sơn cũng có những đặc trưng rất rõ ràng.

Dù bọn họ có đi tới đây thì cũng sẽ mặc đạo bào để thể hiện thân phận của bản thân!

Còn về hai danh sơn lớn khác, bây giờ vẫn chưa có thông lệ đệ tử trẻ tuổi trong môn phái được phép đi lại tùy ý.

Nếu như người trước mắt không phải đệ tử của năm đại danh sơn, vậy thì tên này đúng là tự tìm đường chết!

Nhìn thấy bầu không khí càng trở nên căng thẳng, Lục Thiên Lăng lo lắng Tiêu Chính Văn sẽ gặp chuyện, vội vàng bước nhanh tới trước mặt Lý Tiểu Phi, nói: “Cậu chủ Lý, thật tình xin lỗi cậu, chúng tôi đều tới từ Sơn Thành, tôi nghĩ anh ấy chỉ…”

“Ồ? Người Sơn Thành?”

Lý Tiểu Phi ban nãy vẫn còn đang hoài nghi, vừa nghe thấy lời này, sắc mặt đã lập tức trở nên lạnh tanh.

Theo những gì Lý Tiểu Phi biết, trong số những đệ tử nổi danh của năm đại danh sơn không có người bên phía Sơn Thành, đa phần đều đến từ duyên hải Đông Nam.

Điều này cũng đã nói lên rằng Tiêu Chính Văn căn bản chẳng có bối cảnh gì to tát!

“Hừ, đúng là nước nông thì nhiều rùa, khắp nơi đều là đại ca! Một kẻ dân thường mà cũng dám tỏ vẻ với ông đây, vậy thì không trách tôi được đâu!”

“Anh Từ, đi dạy cho hắn một bài học đi, để hắn biết nên cư xử với Vân Kiếm Các Thiên Sơn chúng ta như thế nào!”

Lý Tiểu Phi lạnh lùng bật cười rồi châm một điếu thuốc lá, tiện miệng nhả ra một vòng khói, trong ánh mắt ngập tràn vẻ giễu cợt và chế nhạo.

Nếu là trước đây, Lý Tiểu Phi có lẽ sẽ không buồn chấp nhặt với một tên rác rưởi dưới đáy xã hội.

Thế nhưng hôm nay thì khác, trong đám nam nữ này có nữ thần mà Lý Tiểu Phi đã theo đuổi hai năm!

Ở trước mặt nữ thần thì buộc phải diễn cho thật ngầu mới được!

“Cậu chủ Lý, đánh tàn phế hay là đánh chết luôn?”

Anh Từ cũng rất phối hợp hỏi một câu.

“Hừ, đối đầu với Vân Kiếm Các Thiên Sơn chúng ta thì còn cần thiết phải sống nữa sao? Đánh chết luôn đi! Còn về người nhà của hắn thì thôi vậy!”

Lý Tiểu Phi bình thản lên tiếng.

Giống như việc bọn họ đang nói không phải giết người mà là bóp chết một con kiến nhỏ bé!

Mặc dù trong lòng Lục Thiên Lăng nóng như lửa đốt, nhưng cũng đã tới nước này rồi, anh ta đâu dám nói thêm nửa chữ?

Nếu như thật sự chọc giận Lý Tiểu Phi thì ngay cả anh ta cũng sẽ bị liên lụy!

Chỉ thấy anh Từ khẽ gật đầu, sau đó sải bước chân, bừng bừng sát khí tiến về phía Tiêu Chính Văn.

Người tên là anh Từ này đã có thực lực ở cảnh giới Thiên Vương ba sao.

Vậy nên ban nãy chỉ cần dùng một chiêu đã giết chết cao thủ ở cảnh giới Chiến Thần ba sao!

Mà ở trong mắt hắn, khắp người Tiêu Chính Văn, ngay cả một chút khí tức nên có của cao thủ cũng chẳng có, điều này nói lên rằng đối phương chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi!

“Thằng ranh, mày nói đi, mày muốn…”

Vào lúc anh Từ cao ngạo siết tay thành nắm đấm, quan sát Tiêu Chính Văn bằng vẻ mặt giễu cợt, chuẩn bị cho anh một đòn chí mạng.

Tiêu Chính Văn đột nhiên quay đầu lại ngắt lời: “Ý của anh là Vân Kiếm Các Thiên Sơn mấy người có thể tuỳ ý định đoạt sự sống chết của người khác sao?”

Nghe thấy câu hỏi này của Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người đều phá lên cười.

Anh Từ vừa cười vừa lắc đầu lia lịa, nói: “Thằng ranh, đắc tội với Vân Kiếm Các Thiên Sơn đồng nghĩa với việc mày đã được lĩnh giấy chứng tử rồi đó! Giết mấy người bình thường như mày chỉ giống như giẫm chết một con rệp mà thôi!”

“Mạng của mày không đáng tiền, tao…”

“Bốp!”

Hắn vẫn chưa nói hết câu thì cả người đã bay ra xa hơn chục mét, đập mạnh vào một trụ đá bên trong khách sạn!

“Rầm!”

Khi cơ thể của anh Từ nặng nề ngã xuống đất, ngay cả mặt đất lát bằng đá cẩm thạch cũng lún xuống thành một cái hố lớn hình người!

“Mày…”

Anh Từ đỏ mặt tía tai, mở to hai mắt với vẻ không cam tâm nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm.

Nhưng một giây sau, máu tươi đã phun ra từ trong khoang miệng hắn, chết không kịp ngáp!

Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Lý Tiểu Phi sợ khiếp vía, đứng phắt dậy khỏi sô pha ngay tức thì.

Mặc dù anh Từ không phải cao thủ tuyệt đỉnh gì, nhưng cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương ba sao cũng đã đủ chấn động một phương!

Mà ban nãy, bọn họ thậm chí còn chưa nhìn thấy Tiêu Chính Văn ra tay như thế nào thì anh Từ đã bỏ mạng tại chỗ!

Anh Từ là người do Thiên Sơn cử đến phụ trách bảo đảm an toàn cho bố của Lý Tiểu Phi.

Hắn là đệ tử trong môn phái của Thiên Sơn đấy!

Đừng nói là một người bình thường như Tiêu Chính Văn, dù là người của các danh sơn lớn khác thì cũng không dám tuỳ tiện ra tay làm người khác bị thương!

Huống hồ là giết chết?

Đây gần như đã ngang với việc tuyên chiến với Thiên Sơn!

“Mày… mày to gan lắm, ngay cả đệ tử trong môn phái của Thiên Sơn mà cũng dám giết!”

Ngay cả giọng nói của Lý Tiểu Phi cũng mang theo vẻ khiếp sợ, gương mặt đã trở nên tái nhợt.

Từ khi nhà họ Lý gia nhập vào Vân Kiếm Các Thiên Sơn vào mấy năm trước, vẫn chưa từng có người nào dám ra tay với anh Từ!

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn giơ tay giáng một bạt tai lên mặt Lý Tiểu Phi, lạnh lùng cười nói: “Đệ tử của Thiên Sơn thì đã sao? Rất ghê gớm lắm à?”

“Thiên Sơn là cái thá gì, cho rằng bản thân là một sơn môn lớn trong võ tông là có thể để mặc cho đệ tử tuỳ ý ức hiếp người dân sao?”

“Giết người bình thường giống như giẫm chết một con rệp? Ai cho hắn sự tự tin này? Ai cho hắn cái quyền này hả?”

“Còn cả mày, mày cho rằng mình là cái thá gì? Mở mồm ra là muốn lấy mạng người khác?”

Nghe thấy mấy lời này, Lý Tiểu Phi nhất thời sững sờ.

Đây mới là lần đầu tiên hắn gặp phải một kẻ ngông cuồng ngay cả mấy danh sơn lớn cũng không coi ra gì!

Đối phương này không chỉ ngông cuồng mà còn có thực lực!

“Xem ra mấy danh sơn lớn cũng nên chỉnh đốn lại một lần. Nếu không chỉ cần là đệ tử danh sơn là có thể tuỳ ý giết người cho vui, coi thường pháp luật thế gian sao?”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn túm lấy cổ áo của Lý Tiểu Phi rồi nhấc bổng hắn lên.

“Ban nãy mày nói với hắn gì cơ? Vợ con của ông ta, mày định làm gì vợ con ông ta hả? Nói!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng chỉ vào quản lý lễ tân rồi chất vấn.

“Ranh con! Mày còn không mau dừng tay!”

Một người thanh niên cùng đến với Lý Tiểu Phi đột nhiên gào lên một tiếng, lao tới trước muốn bẻ gãy cánh tay của Tiêu Chính Văn.

Thế nhưng hắn vừa dứt lời, một tiếng vang rất kêu đã truyền tới ngay tức thì!

Tiêu Chính Văn giáng một cú tát khiến hắn bay ra xa ba, bốn mét, ngay cả mấy bàn trà bên cạnh cũng bị hắn va đổ.

“Mấy người câm mồm vào cho tôi, nếu không thì chết!”

Tiêu Chính Văn dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua gương mặt của mấy nam nữ thanh niên kia.

Bình Luận (0)
Comment