Chiến Thần Bất Bại

Chương 1526.2 - Chương 1526.1528

Chương 1526: Tổ thần của Vy Hào

Nơi những người này sinh sống chính là thánh địa ngàn năm ở Vy Hào, đồng thời cũng là quỷ địa!

Tương truyền, năm đó Hachiki Orochi đã chết trong khu rừng nguyên sinh này, còn các đệ tử của ông ta đều trốn thoát.

Để che đậy sự thật này, một số người ở Vy Hào đã tôn thờ Jofuku như tổ thần.

Cho đến ngày nay, phần lớn mọi người đều không biết sự thực, bao gồm cả người dân Vy Hào, đều tin rằng vị tổ thần mà họ nói đến là Jofuku.

Trên thực tế, chỉ có rất ít người biết rằng tổ thần thật sự chỉ có một, đó chính là Hachiki Orochi.

Điều nực cười nhất là thậm chí có nhiều người Vy Hào đời sau còn cho rằng Hachiki Orochi trong lịch sử của họ là rắn quỷ!

Thực tế, đỏ chỉ là tên của một người Vy Hào mà thôi!

Mà thực lực của người này đã đột phá đến cảnh giới Nhân Vương từ lâu!

Rốt cuộc thực lực của người này cao đến mức nào thì ngay cả đệ tử thân truyền của ông ta cũng không biết.

Trong Chiến tranh thế giới thứ nhất, Hachiki Orochi bị thương nặng và gần như sắp chết.

Nhưng cũng chính vì gần như mất đi dấu hiệu của sự sống vào lúc đó, ông ta mới có thể thoát khỏi tai họa.

Sau hàng nghìn năm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hút máu tươi của con người, Hachiki Orochi đã dần dần hồi phục ý thức.

Hơn nữa, các đệ tử của ông ta cũng dần trở lại giới thế tục với những thân phận khác nhau từ nghìn năm trước.

Trong rất nhiều năm, bọn họ đã luôn giữ danh tính của mình cực kỳ kín đáo và ngụy trang dưới nhiều hình thức.

Giờ đây, Hachiki Orochi đã có sức sống trở lại, cho thấy ngày hồi phục của ông ta ngày càng đến gần.

Vài người đàn ông mặc quần áo Vy Hào, bên eo đeo thanh kiếm dài, bước vào lăng điện khổng lồ dưới lòng đất.

Trong cung điện dưới lòng đất vẫn đặt một cỗ quan tài đá xanh khổng lồ.

Bên cạnh cỗ quan tài đá xanh còn có một chiếc bàn đá vuông.

Lúc này có hai người đàn ông trẻ đang ngồi ở bàn đá nói chuyện.

“Ngài Cansha! Ngài Ohara!”

Trong đám đông, người đứng đầu cúi đầu chào hai người đàn ông trẻ tuổi.

Từ biểu hiện của anh ta, không khó để nhận ra sự tôn trọng và ngưỡng mộ đối với hai người này!

Từ quần áo của hai người đàn ông trẻ đang mặc cho thấy bọn họ đã sống ít nhất trên một nghìn năm.

Nếu để người của thế giới bên ngoài biết Cansha và Ohara vẫn còn sống thì e rằng sẽ gây ra một cơn địa chấn lớn trong lịch sử khoa học và công nghệ toàn cầu!

Bởi vì điều này rất phản khoa học, làm sao con người có thể có tuổi thọ hàng nghìn năm?

Hai người họ là hai người hầu hạ bên cạnh Thiên Hoàng Shinjin từ một nghìn năm trước.

Điều quan trọng nhất là hai người họ vẫn giữ được dáng vẻ của nghìn năm trước, không hề có dấu hiệu của tuổi già.

Thực ra hai người họ mới là người có thực lực chiến đấu hàng đầu ở Vy Hào.

Nhưng để bảo vệ cho sư phụ Hachiki Orochi của bọn họ, ngay cả khi Tiêu Chính Văn bay đến Vy Hào, khiến võ đạo Vy Hào máu chảy thành sông thì họ cũng không hề rời khỏi cung điện dưới lòng đất nửa bước!

Cansha quay đầu liếc người đàn ông trung niên đứng đầu kia, sau đó cần quân cờ lên, búng tay đáp xuống bàn cờ.

“Chẳng phải tôi đã nói với ông là đừng đến cung điện dưới lòng đất rồi sao?”

Giọng nói của Cansha già như ông cụ trăm tuổi, cực kỳ không phù hợp với ngoại hình của hắn!

“Có tình hình mới, chúng tôi phải tới báo cáo với tiền bối!”

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.

Nếu người ngoài thế giới nhìn thấy người đàn ông trung niên cung kính với hai người đàn ông trẻ như vậy, chắc hẳn sẽ rất kinh ngạc.

Bởi vì ông ta là cao thủ số một hiện nay trên danh nghĩa ở Vy Hào, tên Oda Katsuo.

Người lúc trước đánh nhau với Tiêu Chính Văn chính là em trai của ông ta.

Bây giờ, Oda Katsuo không chỉ là cao thủ số một ở Vy Hào mà còn là quốc công của Vy Hào.

Dù vậy, ông ta cũng không dám coi thường hai người trước mặt.

“Tình hình mới? Nói đi!”

Cansha bình tĩnh lên tiếng.

“Tiểu Thái Tông trở lại giới thế tục rồi, hơn nữa còn đang ở thành phố Sơn Thành, Hoa Quốc!”

Oda Katsuo nghiêm túc nói.

“Cái gì? Tiểu Thái Tông trở lại rồi sao?”

Cansha hơi cau mày, nhưng ngay sau đó lông mày giãn ra ngay.

“Hừ, chỉ là một kẻ tiểu nhân quấy rối, không có gì đáng ngại. Tổ Thần sắp tỉnh lại rồi, nếu hắn dám khiêu khích Vy Hào, tôi nhất định sẽ chém chết hắn!”

Cansha tự tin nói.

Trên thế giới này, người duy nhất có thể quyết chiến với hắn chỉ có Hạo Thiên - Sáng Thế Chủ của phái Quang Minh!

Ngoài Hạo Thiên, Cansha tự tin nói rằng không có ai trên thế giới là cao thủ của hắn.

“Ngài Cansha, thuộc hạ vẫn thấy hơi lo lắng. Vương Thần đại nhân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, bây giờ lại là lúc linh khí khôi phục, mà Hoa Quốc lại quá thần bí, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì…”

Oda Katsuo nói với vẻ lo lắng.

Kể từ thời tiền Tần, Hoa Quốc luôn là bá chủ thế giới.

Trong thời đại thần thoại, còn là đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất trên thế giới!

Điều này chưa kể đến, chỉ riêng Đại Tần và Đại Hán năm đó lại lớn mạnh đến cỡ nào!

Còn Vy Hào thời điểm đó đã bị suy yếu đi rất nhiều lần.

Ngay cả thời đại thịnh vượng của Lý Đường sau đó cũng áp chế đến mức Vy Hào không thể ngẩng đầu lên được.

Ai có thể đảm bảo rằng Hoa Quốc hiện nay không ẩn giấu thực lực?

Mà sự trở lại của Tiểu Thái Tông rất có thể là sức mạnh thực sự của Hoa Quốc đã trở lại giới thế tục.

Vy Hào cũng biết rõ chuyện Tiểu Thái Tông trước đây một mình xông vào trụ sở của Thiên Đạo Minh Ước.

Cho dù những lời đồn đại trước đây là sai, Tiểu Thái Tông vẫn chưa chết nhưng ít nhất cũng sẽ bị thương nặng.

Nói không chừng, lần này Tiểu Thái Tông trở về giới thế lục là để chữa trị vết thương.

“Ông nghĩ nhiều rồi. Nhà họ Quý ở vùng ngoài lãnh thổ không hòa thuận với mấy đại danh sơn ở Hoa Quốc, nếu không, Tiểu Thái Tông cũng sẽ không một mình xông vào trụ sở của Thiên Đạo Minh Ước!”

Cansha suy nghĩ một lát sau đó lạnh lùng nói.

Cho dù Tiểu Thái Tông không chết thì thực lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Mà linh dược cuối cùng cần thiết cho sự hồi sinh của Tổ Thần chính là trái tim rồng Ngân Long!

Với thực lực của hai người bọn họ, Tiểu Thái Tông kia sao có thể sánh bằng!

Cho dù Tiểu Thái Tông có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là người đứng đầu dưới cảnh giới Nhân Vương, còn hai người bọn họ đã đạt đến thực lực Nhân Vương rồi.

“Đến lúc đó, các ông chỉ cần làm theo kế hoạch là được! Hai người chúng tôi cần phải bảo vệ Tổ Thần đại nhân cho đến lúc tỉnh lại, chuyện giành tim rồng, phải nhờ đến ông rồi!”

Cansha trầm giọng nói.

“Rõ!”

Oda Katsuo vội vàng đáp.

“Còn chuyện gì nữa không?”

Cansha nhìn Oda Katsuo rồi lạnh lùng hỏi.

“Thưa ngài, nếu muốn nắm chắc 100% thì tốt hơn hết chúng ta hãy triệu tập cao thủ trong nước, đánh vào Hoa Quốc, tìm một lượt khắp nơi, tôi không tin không tìm thấy trái tim rồng Ngân Long!”

“Chỉ cần Tổ Thần đại nhân sớm tỉnh lại thì Vy Hào ta chắc chắn sẽ thay thế vị trí đỉnh cao của Hoa Quốc!”

Oda Katsuo phấn khích nói.

Cansha suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Được, nhưng trước khi hành động nhất định phải giữ bí mật!”

“Rõ!”

Oda Katsuo đứng nghiêm, cúi đầu chào Cansha rồi dẫn người rời đi.

Mà lúc này, trong biệt thự của nhà họ Quý ở Long Kinh.

Quý Sương Nhi lạnh lùng nhìn Quý Thiên Hà nói: “Theo lời của quản gia Quý, tên họ Tiêu kia đã đồng ý rồi sao?”

Quý Thiên Hà khẽ gật đầu nói: “Thưa cô, kỳ thực ai có thể từ chối chuyện chẳng những không có mất mát gì mà còn được lợi như vậy chứ?”

“Chỉ là lúc đầu tên nhãi đó còn muốn ra oai phủ đầu nhà họ Quý chúng ta, rõ ràng là muốn làm trò khoe mẽ”.

Quý Sương Nhi quay đầu liếc nhìn Quý Thiên Hà, siết chặt tay rồi đấm mạnh vào ghế sô pha, lạnh lùng nói: “Hừ! Sao chú năm lại tùy tiện chọn người để đóng giả vậy chứ!”

“Chỉ cần tin tức này được tung ra, người của các đại danh sơn sẽ lập tức tới xác minh, anh ta đâu thể có dũng khí và khí phách như chú năm của tôi được. Đến lúc đó, làm sao anh ta có khống chế được tình hình khi đối mặt với các đại danh sơn!”

Quý Sương Nhi không hề lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Chính Văn, ngay cả sự sống chết của Tiêu Chính Văn, cô ta cũng chẳng quan tâm.

Điều cô ta lo lắng chính là nhà họ Quý sẽ bị tổn hại.

Đến lúc đó, nếu các đại danh sơn đào ra được chuyện này thì ngược lại sẽ xử lý nhà họ Quý.

Tiểu Thái Tông chính là lực chiến

mạnh nhất của nhà họ Quý.

Bây giờ Tiểu Thái Tông đã chết, các đại danh sơn vẫn cung kính với nhà họ Quý chính là vì lo lắng nhà họ Quý vẫn còn cao thủ tiềm ẩn.

Nhưng để người khác đóng giả Tiểu Thái Tông, điều này có nghĩa là nhà họ Quý đã hết cách rồi.

Đến lúc này, không chỉ Tiêu Chính Văn sẽ gặp phiền phức mà ngay cả nhà họ Quý cũng sẽ bị liên lụy.

“Nhân vật lớn? Tôi e là nếu năm đại danh sơn tùy ý phái một viện trưởng nào đó đến cũng sẽ khiến hắn sợ tè ra quần!”

Quý Thiên Hà cũng cười khẩy nói.
Chương 1527: Quân vương tung hoành thiên hạ

Những lời Quý Sương Nhi nói cũng là điều mà ông cụ Quý lo lắng.

Tin tức này vừa lan truyền tới năm đại danh sơn, Thiên Sơn và Hoa Sơn đã gọi điện thoại cho nhà họ Quý muốn đi gặp mặt Tiểu Thái Tông!

Thật ra bọn họ có ý gì, trong lòng ông cụ Quý đều hiểu rõ cả.

Năm đại danh sơn và nhà họ Quý qua lại rất ít chứ chẳng nói tới chuyện có qua lại gì.

Sao bọn họ lại có ý tốt muốn đi gặp mặt Tiểu Thái Tông như thế chứ?

Chẳng qua chỉ là muốn đi kiểm chứng xem Tiểu Thái Tông thật giả thế nào mà thôi!

Nghĩ đi nghĩ lại, ông cụ Quý vẫn rút điện thoại ra gọi thẳng cho Tiêu Chính Văn.

“Cậu Tiêu, người của mấy đại danh sơn chỉ đích danh muốn gặp cậu, tới lúc đó tuyệt đối đừng để lộ ra bất cứ sơ hở gì, nếu không không chỉ có cậu mà ngay cả nhà họ Quý cũng sẽ cùng gặp hoạ theo!”

Trong điện thoại vang lên giọng nói của ông cụ Quý.

Tiêu Chính Văn chỉ cười nói: “Ông cụ Quý, chỉ là mấy người đại diện của danh sơn, vẫn chưa đến mức khiến Tiêu Chính Văn tôi phải lo sợ!”

Nghe thấy câu trả lời của Tiêu Chính Văn, ông cụ Quý không khỏi cảm thấy bối rối!

Chỉ là mấy người đại diện của danh sơn?

Dù là lúc nhà họ Quý đối diện với năm đại danh sơn thì cũng phải cẩn thận dè dặt.

Mọi người nể mặt nhau là một chuyện, thế nhưng mưu đồ bên trong lại là chuyện khác!

“Cậu Tiêu, chuyện này tuyệt đối không thể bất cẩn được đâu, nếu như bên phía cậu có vấn đề gì thì chỗ tôi có thể nghĩ cách lấp liếm cho qua chuyện!”

Ông cụ Quý vẫn rất không yên tâm nói.

“Không sao, chỉ cần bảo bọn họ tới là được, hơn nữa từ đầu tới cuối tôi vẫn chưa từng thừa nhận tôi chính là Tiểu Thái Tông, chuyện này tuyệt đối sẽ không liên lụy tới nhà họ Quý!”

Tiêu Chính Văn điềm nhiên nói.

Mặc dù ở trong mắt người khác thì năm đại danh sơn là sự tồn tại không thể đắc tội.

Thế nhưng ở trong mắt Tiêu Chính Văn, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám tầm thường mềm nắn rắn buông mà thôi.

Vả lại Tiêu Chính Văn cũng từng là vua Bắc Lương, có thế trận gì mà anh chưa từng thấy.

Mấy người đại diện của danh sơn sao có thể doạ anh sợ được?

Thế nhưng ông cụ Quý đâu biết những chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi thấy hơi lo lắng!

Hơn nữa trước đây Tiêu Chính Văn chỉ cần vung tay đã giết chết luôn Đàm Hồng tại đại hội võ lâm.

Lỡ như lần này Tiêu Chính Văn kích động thì nhất định sẽ khiến cho các danh sơn lớn sinh lòng hoài nghi!

Mặc dù Tiểu Thái Tông cũng vô cùng mạnh mẽ nhưng tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện ra tay giết chết người của Hoa Quốc!

Đây chính là quy định mà Lý Thế Dân lập ra khi còn sống, hoàng thất Lý Đường vĩnh viễn không được ra tay chém giết nhân dân Hoa Quốc!

Huống hồ thực lực của hai người họ căn bản cũng không ở cùng một đẳng cấp.

Lúc Tiểu Thái Tông hy sinh đã có thực lực Thiên Thần thiên cấp bốn sao.

Còn Tiêu Chính Văn thì sao?

Mặc dù ông cụ Quý cũng không nhìn ra được tu vi của Tiêu Chính Văn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ ở cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao mà thôi.

Nếu không, sao Tiêu Chính Văn lại phải dùng bí thuật để che giấu đi thực lực thật sự của bản thân?

Vậy nên ở trong tiềm thức của ông cụ Quý, Tiêu Chính Văn căn bản không thể so sánh được với Tiểu Thái Tông.

Thậm chí giữa hai người căn bản không hề có tính cạnh tranh!

“Cậu Tiêu, người của năm đại danh sơn đang có ý đồ gì, tôi nghĩ tôi không nói thì cậu cũng hiểu rõ! Bọn họ kỳ thực giống như những gì cậu đã nói, họ đến là để kiểm chứng một số chuyện!”

“Thông tin Tiểu Thái Tông hy sinh ở vùng ngoài lãnh thổ thật ra đã lan truyền ra khắp thế tục rồi, chỉ là không có ai dám khẳng định mà thôi! Nếu như bọn họ nhìn ra cậu có chút sơ hở nào thì kết quả sẽ có tính huỷ diệt đó!”

“Tôi không hề thấy lo lắng về thực lực của cậu, nhưng khí thế quân vương đó không thể học được trong khoảng thời gian ngắn đâu!”

Ông cụ Quý nói tới đây thì cũng không ngừng thở dài.

Ở phương diện này, Tiêu Chính Văn quả thực còn kém xa quá.

Mỗi một lần Tiểu Thái Tông xuất hiện trong tầm mắt của mọi người đều mang theo hơi thở quân vương vô địch thiên hạ!

Khí chất tuyệt đỉnh đó không phải thứ mà một người dân nhỏ bé thông thường có thể tuỳ tiện học được.

Hơn nữa, khí thế bá đạo do đứng trên vị trí cao lâu ngày cũng không hề giống với kiểu bá đạo mà những người dân bình thường vẫn hay lý giải!

“Ông cụ Quý cứ yên tâm, cái kim trong bọc cũng có ngày cũng lòi ra, tôi hiểu ý của ông, nhưng trốn được một ngày chứ chẳng thể trốn được dài lâu, càng qua loa thì ngược lại sẽ càng khiến cho người ta sinh lòng hoài nghi!”

Tiêu Chính Văn hiểu rất rõ ông cụ Quý đang khuyên mình, mục đích chính là để mình đích thân lên tiếng thừa nhận bản thân còn thua xa Tiểu Thái Tông, sau đó ông cụ Quý sẽ lấy danh nghĩa nhà họ Quý để từ chối khéo léo mấy danh sơn lớn!

Thế nhưng giống như những gì Tiêu Chính Văn đã nói, càng từ chối khéo léo thì ngược lại rắc rối càng nhiều!

Ông cụ Quý trầm ngâm hồi lâu, cũng không thể không thừa nhận Tiêu Chính Văn nói có lý.

Nếu như đã quyết định để Tiêu Chính Văn thay thế Tiểu Thái Tông thì con dâu xấu vẫn phải gặp bố mẹ chồng!

Nghĩ tới đây, ông cụ Quý cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.

Quý Sương Nhi bên cạnh biết được kết quả này, trong đêm hôm đó đã tìm đến Sơn Thành!

Sáng ngày hôm sau, Quý Sương Nhi vừa dừng xe trước cửa tiệm ngọc đã không khỏi nhíu mày.

Nhìn những món đồ rẻ tiền bên trong, Quý Sương Nhi không khỏi lắc đầu.

Tiểu Thái Tông có thân phận gì, dù mai danh ẩn tích ở đây thì cũng không đến nỗi cả ngày chung sống với mấy thứ rẻ tiền này chứ!

Không kịp nghĩ gì nhiều, Quý Sương Nhi giơ tay mở cửa tiệm bước thẳng vào trong.

Suy cho cùng, cô ta là đệ tử của nhà họ Quý, trước giờ vênh mặt hất hàm thành quen, đi tới đâu cũng bừng bừng khí thế, thậm chí từ xa đã có thể cảm nhận được khí tức bức người!

Chu Lâm Lâm quan sát Quý Sương Nhi mấy lần, trong lòng khẽ trầm xuống, vội vàng tiến lên trước hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô muốn lựa đồ ngọc như thế nào? Vòng ngọc hay là cúc ngọc?”

“Tôi tìm ông chủ của mấy người!”

Quý Sương Nhi nói với gương mặt u ám.

Chu Lâm Lâm hơi ngơ ngác, rồi vội vàng nói: “Anh Tiêu ở nhà sau, xin cô đợi một lát, giờ tôi sẽ đi thông báo một tiếng!”

“Không cần!”

Quý Sương Nhi nói xong thì sải bước về phía sân sau.

“Ơ? Cô đợi đã…”

Chu Lâm Lâm thấy đối phương chưa được phép đã xông thẳng vào thì vội vàng đuổi theo.

Vừa hay đụng phải Tiêu Chính Văn phía đối diện.

“Anh Tiêu, cô ta… cô ta nói muốn gặp anh, còn…”

Không đợi Chu Lâm Lâm nói xong, Tiêu Chính Văn đã xua tay cười nói: “Không sao, cô đi làm việc đi”.

Chu Lâm Lâm vẫn không yên tâm liếc nhìn Quý Sương Nhi, một lúc sau mới lui ra ngoài.

Quý Sương Nhi căn bản không coi Chu Lâm Lâm ra gì, dù là Tiêu Chính Văn thì trước nay cô ta cũng chưa từng bận tâm tới!

Cô ta bước thẳng tới trước sô pha trong sân sau, rồi ngồi xuống, thậm chí còn chẳng buồn chào hỏi Tiêu Chính Văn một tiếng.

Từ lúc cô ta ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp kia vẫn luôn quan sát Tiêu Chính Văn.

Thế nhưng dù có nhìn thế nào thì Tiêu Chính Văn trông cũng quá đỗi bình thường.

Dù Tiêu Chính Văn đã mang mặt nạ da người, từ ngũ quan cũng đã rất khó phân biệt thật giả, thế nhưng Quý Sương Nhi vẫn có thể nhận ra ngay người trước mắt này căn bản không phải chú năm của cô ta!

Tiêu Chính Văn không quan tâm tới ánh mắt thăm dò của Quý Sương Nhi mà chậm rãi đi tới sô pha rồi ngồi xuống, bình thản rót một tách trà và uống.

“Ngoại trừ vẻ ngoài, anh còn giống chú năm của tôi ở điểm nào chứ? Anh thật sự khiến tôi quá thất vọng!”

Cuối cùng Quý Sương Nhi cũng lên tiếng, chỉ là trong ngữ điệu ngập tràn vẻ bất mãn.

“Thứ cô đang muốn nói chắc là khí thế bá đạo nhỉ?”

Tiêu Chính Văn cười nhạt nói.

Quý Sương Nhi bật cười lạnh lùng, gật đầu đáp: “Không sai, đó là loại khí thế bá đạo mà chỉ người nhà họ Quý mới có, không giống với kiểu bá đạo của lũ dân thường mấy người!”

Lúc nói chuyện, trong ánh mắt của Quý Sương Nhi còn tăng thêm mấy phần uy nghiêm!

Tiêu Chính Văn khẽ mỉm cười, khí tức khắp người đột nhiên biến đổi, trong ánh mắt cũng lộ ra mấy phần khí chất quân vương tung hoành thiên hạ.

Vốn dĩ Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, trước đó Tiêu Chính Văn có khí thế như thế nào?

Đâu phải là thứ mà Tiểu Thái Tông có thể so bì được?

Chỉ là bây giờ tính khí của Tiêu Chính Văn đã có biến đổi rất lớn, sau khi lĩnh hội được các cực của tự nhiên thì khí chất lạnh lùng tự nhiên sẽ mất đi theo!

Thế nhưng càng là như vậy thì đẳng cấp lại càng cao!

Đây là thứ mà người ở cấp bậc như Quý Sương Nhi vĩnh viễn không thể lý giải được!

Giống như một người chưa trải sự đời, mãi mãi sẽ không hiểu được, chỉ có những người trầm mặc ít nói mới có thực lực thật sự.

Mà những kẻ khua môi múa mép đủ kiểu chẳng qua chỉ là tên hề nhảy nhót mà thôi!

“Dù anh cố hết sức ngụy trang thì vẫn còn kém nhiều lắm, nếu gặp đám người kia thì thậm chí anh có thể sẽ bị bại lộ chỉ trong vòng một phút!”

Quý Sương Nhi bất lực lắc đầu nói.

“Sao phải ngụy trang, dù nhận ra được thì bọn họ dám làm gì chứ?”

Tiêu Chính Văn bình thản mỉm cười, hoàn toàn không bận tâm tới chuyện này!

“Cái gì? Bọn họ dám làm gì ư? Anh có biết những người tới hôm nay là ai không hả?”

Quý Sương Nhi đứng phắt dậy, lạnh lùng chất vấn Tiêu Chính Văn.
Chương 1528: Chẳng khác gì con kiến

Tiêu Chính Văn vừa uống trà vừa điềm nhiên nói: “Ồ? Người nào cơ?”

“Núi Nga Mi, viện trưởng Quách Trường Phong của Thiên Đạo Viện, hơn một trăm năm trước, người này đã dựa vào sức mình chiến đấu với ba cao thủ trong truyền thuyết của Vy Hào!”

“Viện trưởng của Bách Kiếm Viện ở núi Tung - Trâu Vọng Hải, người vào bảy mươi năm trước đã một mình xông vào thủ đô Vy Hào chém giết khắp nơi!”

“Còn cả núi Côn Luân, Triệu Thiên Hoà – đệ tử của đệ tử tiền bối Nhạc Trung Kỳ đã đột phá lên cảnh giới Thiên Thần từ năm mươi năm trước, bây giờ chính là một trong số Thập Đại Cung Phụng của núi Tung!”

“Còn cả, Hằng Sơn, Thiên Sơn…”

Quý Sương Nhi liệt kê ra không dưới mười mấy cái tên, hơn nữa ai ai cũng đều rất có máu mặt.

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại chẳng hào hứng chút nào với tên gọi của mấy người này.

Duy chỉ có lúc Quý Sương Nhi nhắc tới Triệu Thiên Hoà – đệ tử của đệ tử Nhạc Trung Kỳ thì lông mày của Tiêu Chính Văn mới khẽ rung động!

Nếu như không có Nhạc Trung Kỳ, Tiêu Chính Văn không thể có được trái tim rồng Bạch Long, càng không thể thông qua khảo nghiệm của Lôi Hải, Côn Luân!

Cái chết của vợ chồng Nhạc Trung Kỳ mãi là nỗi đau trong lòng Tiêu Chính Văn!

“Hơn nữa, phía sau những người này đều có thế lực một phương chống lưng cho, mà trong giới thế tục cũng sẽ cử rất nhiều đại diện tới, trong số bọn họ, cử bừa một người ra cũng là nhân vật lớn trấn giữ một phương!”

“Anh có thể so với ai trong số những người này? Hơn nữa, dù là từ thực lực hay là từ khả năng kinh tế trong giới thế tục, anh có thể sánh với ai trong số họ đây?”

“Nói cách khác, nếu không phải tôi kể ra tên của bọn họ thì e rằng anh còn chưa từng được nghe nói tới nhỉ!”

Quý Sương Nhi cười khẩy nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

Quả thực, Tiêu Chính Văn chưa từng nghe thấy tên của mấy người này, không phải Tiêu Chính Văn không đủ đẳng cấp mà là ở trước mặt ba chữ vua Bắc Lương thì bọn họ quá đỗi nhỏ bé!

Dù là Triệu Thiên Hoà, khi Tiêu Chính Văn đại chiến với mười mấy cường giả vùng ngoài lãnh thổ thì cũng chỉ đứng một bên quan sát.

Thế nhưng dù biết rõ những cường giả vùng ngoài lãnh thổ này muốn tắm máu Hoa Quốc nhưng Triệu Thiên Hoà vẫn không có dũng khí đứng ra chiến đấu với họ!

Chỉ riêng việc này thôi cũng đã phân rõ được cao thấp.

Vậy nên mãi tới trước khi Tiêu Chính Văn ở ẩn, những người này thậm chí còn chẳng dám xuất hiện trước mặt anh!

“Đẳng cấp của anh vẫn còn quá thấp, nếu như là chú năm của tôi thì có lẽ còn có thể không coi đám người này ra gì, thế nhưng anh thì sao?”

“Nói khó nghe thì anh chỉ là vật thay thế của chú năm tôi mà thôi, giả thì không thành thật nổi, thật cũng không thành giả được! Đặc biệt là Triệu Thiên Hoà trong số đó, ngay cả chú năm tôi cũng phải nể mặt ông ta vài phần!”

“Ngộ nhỡ, tôi nói là ngộ nhỡ Triệu Thiên Hoà đột nhiên làm khó anh thì anh ứng phó nổi không?”

Quý Sương Nhi càng nói càng kích động, thậm chí còn đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn!

“Bọn họ là ai thì có liên quan gì tới tôi sao?”

Tiêu Chính Văn vẫn cúi đầu thưởng thức trà, thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu lên đã thẳng thừng hỏi ngược lại.

Lời này vừa mới thốt ra, ngay cả Quý Sương Nhi cũng sững sờ.

Người mà đến cả chú năm của cô ta cũng phải nể mặt lại bị cái tên mạo danh trước mắt này coi thường như thế?

Mãi một lúc sau, Quý Sương Nhi mới bật cười lạnh lùng, nói: “Không phải tôi có ý muốn hạ thấp anh, tôi đang lo lắng danh tiếng cả đời này của chú năm mình sẽ bị huỷ hoại trong tay anh!”

“Hơn nữa, tôi càng không muốn nhìn thấy anh phải chết vì chuyện này!”

“Tôi không thể không thừa nhận, trận pháp độc môn Đại Hắc Thiên của nhà họ Quý chúng tôi như được hồi sinh ở trong tay anh. Thế nhưng anh cũng phải hiểu rõ một điểm, dẫu sao anh cũng không phải người nhà họ Quý, hiểu biết về Đại Hắc Thiên cũng chỉ là lớp vỏ ngoài mà thôi!”

“Không có năng lực như chú năm tôi thì căn bản chẳng thể tinh thông tinh hoa bên trong đó!”

“Thế nhưng với tố chất của anh thì sao có thể sở hữu năng lực giống như chú năm tôi? Nhớ năm đó, chú năm tôi vẫn còn chưa tới bốn mươi tuổi đã đột phá lên cảnh giới Thiên Thần!

“Cả Hoa Quốc này, ngoại trừ Bạch Khởi thì chú ấy là người duy nhất có thể đột phá lên cảnh giới Thiên Thần trước năm bốn mươi tuổi! Anh thì sao? Lấy cái gì ra để so bì với chú năm tôi?”

“Nói thật thì nếu như không vì thực sự chẳng có người nào phù hợp để lựa chọn thì dù ông nội tôi có quyết đoán thế nào, tôi cũng tuyệt đối không cho phép anh bôi nhọ thanh danh của chú năm tôi!”

Quý Sương Nhi nói liền một hơi.

Nhưng tóm lại thì chỉ có một câu, cô ta chưa từng coi Tiêu Chính Văn ra gì.

Theo cô ta thấy, chú năm của mình chính là đứa con cưng của trời đủ để sánh ngang với Bạch Khởi kể từ khi Hoa Quốc thành lập tới nay!

Mà Tiêu Chính Văn chỉ là nhất thời gặp may mà thôi!

Tiêu Chính Văn cũng chưa nổi giận mà chậm rãi đặt tách trà trong tay xuống, lên tiếng: “Tôi nghĩ hẳn cô đã từng nghe nói tới một thành ngữ thế này”.

“Ếch ngồi đáy giếng!”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy: “Đột phá lên cảnh giới Thiên Thần từ trước bốn mươi tuổi thì rất ghê gớm sao? Tôi không nghĩ như vậy! Cái gọi ràng buộc của cảnh giới suy cho cùng vẫn tại lòng người mà thôi!”

“Thứ người ta lĩnh hội được không phải là cảnh giới mà là đạo trời đất, là đạo tự nhiên, là chân lý của vũ trụ! Người xưa có câu, ý chí không đo bằng tuổi tác, không có đầu óc thì có sống trăm năm cũng là vô ích!”

“Vả lại, những nhân vật lớn mà cô nhắc đến, thật sự xin lỗi, ở trong mắt tôi, bọn họ chẳng khác gì con kiến cả!”

“Nếu như không có chuyện gì khác thì cô Quý cứ tự nhiên, tôi không thể ngồi trò chuyện với cô được nữa!”

Tiêu Chính Văn nói xong thì ra hiệu mời bằng tay với Quý Sương Nhi!

“Anh…”

Quý Sương Nhi không thể ngờ Tiêu Chính Văn lại điên cuồng tới mức này!

“Cô Quý, không thể dùng hiểu biết của cô để đo đếm sự thâm sâu của người khác, thứ gọi là cục diện lớn ở trong mắt cô cũng chẳng có gì to tát ở trong mắt tôi! Những thứ gọi là danh sơn, gọi là viện trưởng cũng chỉ tới thế mà thôi!”

“Tôi không có hứng thú tìm hiểu tên tuổi của họ, càng không muốn biết quá khứ của họ. Núi cao sừng sững cần để ý tới những gì mà hạt cát đã trải qua sao?”

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Thế nhưng anh không hề quá lời.

Nhớ năm đó, khi các đại danh sơn vẫn còn khom lưng uốn gối trước Âu Lục, Tiêu Chính Văn đã tự dựa vào sức mình áp chế cho cả Âu Lục không ngóc đầu lên nổi.

Còn khi cường giả vùng ngoài lãnh thổ sắp chém giết vào Hoa Quốc, mưu đồ tiêu diệt cả Hoa Quốc thì người của mấy danh sơn này thậm chí còn chẳng dám thốt ra một chữ “không”!

Tiêu Chính Văn chỉ có một mình ứng chiến với mười mấy cường giả vùng ngoài lãnh thổ và giết hết tất cả bọn chúng!

Khoảnh khắc đó, tất cả thủ lĩnh danh sơn, thậm chí là môn chủ tông chủ, có ai không quỳ hai gối trên đất mà bái phục dưới chân Tiêu Chính Văn!

Đám người tự xưng là nhân vật lớn từng khấu đầu nhận tội dưới chân mình, Tiêu Chính Văn cần thiết phải bận tâm tới bọn họ nữa sao?

“Anh nhất định sẽ thấy hối hận vì sự tự đại ngày hôm nay!”

Quý Sương Nhi giận tái mặt.

Thật ra cô ta chỉ tới khuyên nhủ Tiêu Chính Văn, bảo anh tuyệt đối đừng vội gặp mặt mấy người của danh sơn!

Dù phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa thì cũng tiện cho nhà họ Quý cử vài người hầu hạ thường ngày đi theo bên cạnh Tiểu Thái Tông chỉ dẫn cho Tiêu Chính Văn một lượt.

Dù năng lực của Tiêu Chính Văn hơi kém, không học được toàn bộ thì ít nhất cũng có thể học được tám mươi phần trăm.

Tới lúc đó mới gặp mặt người của Thiên Sơn, nói thế nào cũng sẽ không bị người ta nhận ra ngay tại chỗ!

Thế nhưng Tiêu Chính Văn thì hay rồi, thẳng thừng so sánh những nhân vật lớn trong danh sơn kia với hạt cát nhỏ bé!

Ngay cả chú năm của cô ta cũng không dám nói ra mấy lời hống hách như vậy, một kẻ nguỵ trang như Tiêu Chính Văn lấy đâu ra dũng khí đó?

“Cả đời này tôi chưa từng làm chuyện khiến cho bản thân phải hối hận!”

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Sắc mặt của Quý Sương Nhi đã khó coi tới cực điểm, nghiến răng cười lạnh lùng nói: “Được! Vậy tôi sẽ đợi xem rốt cuộc anh sẽ biểu diễn như thế nào!”

“Hy vọng tới lúc đó anh sẽ không khiến chúng tôi phải thất vọng! Nếu không thứ mà anh mất không chỉ là cơ hội mạo danh chú năm của tôi mà còn cả cái mạng của anh nữa!”

Nói xong, Quý Sương Nhi thẳng thừng quay người, bực tức bước ra khỏi tiệm ngọc.

Mãi tới khi bước lên xe, Quý Sương Nhi vẫn tức giận thở hồng hộc.

“Cô chủ, thế nào rồi?”

Quý Thiên Hà quay đầu hỏi.

“Hừ! Rõ ràng trong mắt không thèm coi ai ra gì! Ông có biết anh ta đã nói gì với tôi không? Mấy nhân vật lớn của năm đại danh sơn kia chỉ như hạt cát trong mắt anh ta thôi đấy!”

Nói tới đây, Quý Sương Nhi bị chọc tức tới mức bật cười.

“Không ổn! Nếu như để cậu ta gặp mặt người của năm đại danh sơn, e rằng vừa mới chạm mặt đã bại lộ luôn rồi!”

Quý Thiên Hà không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Bình Luận (0)
Comment