Chiến Thần Bất Bại

Chương 1543

“Cậu dám?”

Lạc Trường Sinh hung hăng trợn mắt, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Mặc dù hiện nay, Thiên Sơn không còn ở đỉnh cao, nhưng bọn họ vẫn có một vị trí quan trọng trong võ tông.

Trong giới thế tục, ai mà không nể mặt Thiên Sơn vài phần?

Hơn nữa, tỉnh Xuyên được Thiên Sơn coi như sân sau của mình, còn Sơn Thành cũng chỉ là một thành phố nhỏ ở tỉnh Xuyên mà thôi.

Vậy mà Tiêu Chính Văn dám vô lễ với bọn họ trong địa bàn của Thiên Sơn.

“Hừ! Trường Sinh, nếu cậu Tiêu không hoan nghênh chúng ta thì cũng chúng ta cũng không cần nhiều lời nữa!”

Nói xong, Trần Thiên Tề quay sang nhìn Tiêu Chính Văn nói tiếp: “Tôi hy vọng vài ngày nữa, cậu Tiêu vẫn giữ được khí thế như ngày hôm nay! Nếu không Thiên Sơn sẽ thanh toán sạch sẽ món nợ với cậu đấy!”

Dứt lời, Lạc Trường Sinh và Trần Thiên Tề nghênh ngang sải bước ra khỏi tiệm ngọc.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện ngày hôm nay.

Một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi lại dám hung hăng trước mặt bọn họ như vậy.

Hơn nữa, còn dám không coi Thiên Sơn ra gì, thật sự cho rằng mình thiên hạ vô địch sao?

Giết được một Triệu Thiên Hòa thì có gì to tát?

Nếu Lữ Thanh Phong không ra mặt trước thì Lạc Trường Sinh cũng có thể giết chết Tiêu Chính Văn.

Đêm đó, lúc Lạc Trường Sinh và Trần Thiên Tề truyền đạt lại thái độ của Tiêu Chính Văn cho Sở Hồng Thiên, ngay cả người luôn lãnh đạm như Sở Hồng Thiên cũng cảm thấy tức giận.

Toàn bộ Thiên Sơn đều chấn động.

“Hừ! Nếu không phải hai ngày sau cậu ta và Lữ Thanh Phong giao chiến thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu ta!”

Lời này của Sở Hồng Thiên chứng tỏ ông ta đã thật sự tức giận.

Đừng nói là tỉnh Xuyên, mà ngay cả Hoa Quốc đều nghe rõ!

Trong thời gian ngắn, trên mạng lại nổi ra một cuộc thảo luận.

Không cần hỏi cũng biết nguyên nhân khiến Sở Hồng Thiên tức giận đến vậy chính là vì Tiêu Chính Văn.

Không ngờ một chủ tiệm ngọc nhỏ bé mà lại dám đắc tội với hai vị cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.

Cho dù là Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý đắc tội với hai vị cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương thì cũng sẽ có kết cục không hề tốt đẹp .

Nhất thời, mọi người đều chuyển sự chú ý về phía Sơn Thành.

Mặc dù kết cục của trận chiến này đã gây tiếng vang lớn, nhưng vẫn có rất nhiều người muốn xem Tiêu Chính Văn bị bẽ mặt.

Đặc biệt là đám người trong năm đại danh sơn từng bị Tiêu Chính Văn mắng chửi, thậm chí còn bị anh tát.

Sáng sớm hôm sau, gần như toàn bộ võ tông của Hoa Quốc đều có hành động, các tông môn lớn và các gia tộc lánh đời đều lần lượt phái người đến xem trận chiến.

Thực ra, đến xem trận chiến chỉ là một cái cớ của bọn họ, điều quan trọng nhất là nếu Lữ Thanh Phong giết được Tiêu Chính Văn, thì bọn họ sẽ lựa chọn xem đứng bên nào, đồng thời nịnh nọt Lữ Thanh Phong.

Ông cụ Quý và một vài thành viên quan trọng trong nhà họ Quý đương nhiên cũng nằm trong số đó, nhưng bọn họ cũng không muốn nhìn thấy cảnh Tiêu Chính Văn mất mạng.

Lúc này, trong sân bay, một thanh niên mặc áo trắng, đang sải bước trên đường, bên cạnh là một ông lão tóc bạc trắng.

Hai người vừa bước ra khỏi sân bay, thanh niên áo trắng đã cau mày nói: “Không ngờ có nhiều nhân vật lớn đến đây như vậy!”

Bọn họ là người của một gia tộc võ đạo lâu đời, luôn ở ẩn ở biên giới Bắc Lương.

Hơn nữa, ông lão đứng bên cạnh cũng là một vị cường giả cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao từ ngoài lãnh thổ trở về.

Bây giờ, nhà họ Tề họ đều ở biên giới Bắc Lương, hầu như chuyện gì cũng biết.

Lần này, ông lão tóc bạc được cử đến tỉnh Xuyên cùng Tề Thiên Huyền là để giúp Tề Thiên Huyền mở mang tầm mắt.

“Quản gia Thừa, đám người này cộng lại gần bằng nửa võ tông. Trận chiến này thật sự đáng để họ chú ý đến vậy sao?”

Tề Thiên Huyền cau mày hỏi.

“Chú ý? Cậu nghĩ đơn giản quá rồi. Sở dĩ đám người này tới đây là vì không muốn bỏ lỡ cơ hội bợ đỡ Hoa Sơn!”

“Thực ra, trận chiến giữa cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương và cảnh giới Thiên Thần một sao chẳng có gì đáng để lưu tâm, chỉ là trên người cậu thanh niên kia có thứ mà Hoa Sơn luôn thèm khát!”

Ông lão ung dung nói toạc ra.

“Ồ? Thứ mà Hoa Sơn luôn thèm khát ư? Lẽ nào là...”

Tề Thiên Huyền nói đến đây liền quay đầu nhìn ông lão, như thể muốn xác nhận suy đoán của mình từ phía ông lão.

“Đại Hắc Thiên! Mặc dù trận pháp này được truyền từ Hoa Sơn, nhưng trên thực tế, đó là kỹ năng độc nhất của nhà họ Quý. Sở dĩ Hoa Sơn muốn nhắm vào Tiểu Thái Tông chính là để lấy trận pháp Đại Hắc Thiên!”

“Cái gì?”

Người thanh niên nghe ông lão nói vậy liền tỏ vẻ không tin.

“Quản gia Thừa, Đại Hắc Thiên vốn là trận pháp của Hoa Sơn, tại sao bọn họ lại muốn lấy từ chỗ Tiểu Thái Tông chứ?”

Tề Thiên Huyền thật sự không hiểu điều ông lão đang nói.

“Thực ra từ mấy trăm năm trước, Hoa Sơn đã không còn được kế thừa Đại Hắc Thiên. Nói cách khác, bọn họ chỉ có được cái vỏ chứ chưa có được tinh túy. Lần này nếu có thể dùng tính mạng của Tiểu Thái Tông để ép nhà họ Quý quy phục thì quả là một thu hoạch lớn đối với Hoa Sơn!”

“Chỉ là cho dù nhà họ Quý có giao trận pháp Đại Hắc Thiên ra thì Tiểu Thái Tông cũng không thể thoát chết. Nếu Lữ Thanh Phong không giết cậu ta thì Sở Hồng Thiên cũng sẽ không bao giờ tha cho cậu ta!”

“Giang hồ đúng là hiểm ác!”

Ông lão tóc bạc chắp tay sau lưng, khẽ thở dài.

“Quản gia Thừa, nếu như ngộ nhỡ, ý tôi là ngộ nhỡ tên Tiểu Thái Tông đó thắng thì sao?”

Tề Thiên Huyền nhíu mày hỏi.

“Thắng? Cậu ta lấy cái gì để thắng chứ! Nói thật cho cậu biết, trận quyết đấu giữa bọn họ không phải là trận thi đấu mà là một cuộc truy sát một phía!”

“Người đạt cảnh giới như tôi ở trước mặt Bán Bộ Nhân Vương cũng chỉ như đứa trẻ ba tuổi mà thôi, nói gì đến cảnh giới Thiên Thần một sao chứ!”

“Chỉ tiếc là Tiểu Thái Tông luôn tràn đầy khí phách, làm được rất nhiều điều cho Hoa Quốc, cuối cùng vẫn có một kết cục thảm hại!”

Ông lão nói với vẻ tiếc nuối.

Lúc ở vùng ngoài lãnh thổ, ông lão đã được nghe những gì Tiểu Thái Tông làm vì Hoa Quốc.

Nói rõ ra, ông lão thực sự khâm phục lòng dũng cảm của Tiểu Thái Tông.

“Quản gia Thừa, chẳng phải ông từng nói, cho dù cao thủ Bán Bộ Nhân Vương trở về giới thế tục thì cũng không thể dễ dàng ra tay sao?”

Tề Thiên Huyền bối rối hỏi.

Ông lão quay đầu nhìn Tề Thiên Huyền, là người kế thừa được nhà họ Tề đặc biệt đào tạo, Tề Thiên Huyền lúc này cũng đã sắp đột phá cảnh giới Thiên Thần.

Chỉ là cảnh giới hiện giờ của Tề Thiên Huyền vẫn chưa thể hiểu được sự đáng sợ của Bán Bộ Nhân Vương là như thế nào!

“Bởi vì mặc dù nói Bán Bộ Nhân Vương không phải là Nhân Vương, nhưng sức mạnh của Bán Bộ Nhân Vương có thể vượt xa cảnh giới Thiên Thần!”

“Sức mạnh vô song này có sức hủy diệt cực kỳ lớn đối với giới thế tục, thậm chí có thể hủy diệt thế giới! Vì vậy, khi Bán Bộ Nhân Vương trở lại, giữa các bên cũng phải có thỏa thuận, nếu không vượt quá giới hạn thì không được ra tay!”

Ông lão nói với vẻ nghiêm túc.

“Vậy có nghĩa là cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương của năm đại danh sơn trở về thì có thể kiểm soát mọi thứ? Mọi người phải nghe theo lời bọn họ, nếu không, bọn họ sẽ hủy diệt cả thế giới?”

Tề Thiên Huyền không tin những chuyện này là sự thật.

Chỉ vài Bán Bộ Nhân Vương mà có thể quyết định sự sống chết của thế giới này, điều này đã vượt qua sức tưởng tượng của anh ta.

“Bán Bộ Nhân Vương? Bọn họ không có gan lớn vậy đâu. Thực ra trên đời này vẫn có Nhân Vương tồn tại, hơn nữa trong giới thế tục luôn có những cao thủ ẩn thế”.

“Ví dụ như phái Quang Minh hay một số gia tộc lâu đời, mặc dù ngoài mặt, những gia tộc đó có vẻ đã suy tàn, nhưng trên thực tế đều có cường giả cảnh giới Nhân Vương trấn giữ!”

“Cái gì?”

Tề Thiên Huyền kinh ngạc nhìn ông lão tóc bạc.

“Giống như Hạo Thiên - Sáng Thế Chủ của phái Quang Minh, hay Liễu Thành Long của nhà họ Liễu ở Tây Bắc! Bọn họ đều là cường giả cảnh giới Nhân Vương, chỉ là người bình thường rất ít khi được nhìn thấy họ ra tay!”

“Không chỉ năm đại danh sơn e dè trước những người này mà ngay cả một số thế lực lớn của các cũng cũng sợ hãi trước họ! Vì vậy, cho dù bây giờ võ tông nắm quyền thì thế giới này vẫn duy trì một trật tự nhất định!”

Ông lão vừa nói vừa nhìn đám mây trắng trên trời.

Đám mây trắng đó vô cùng kỳ lạ, hình thù như một đóa hoa sen!

Bình Luận (0)
Comment