Chiến Thần Bất Bại

Chương 1807

Cừu Vạn Lý chắp hai tay sau lưng, không ra tay với Tiêu Chính Văn mà cười khẩy, nói: “Tiêu Chính Văn, cậu cũng xem như người có tên tuổi, đã đến lúc này rồi mà vẫn có thể thản nhiên như thế, tôi cũng không khỏi khâm phục cậu!”

 

“Không hổ danh là danh tướng Hoa Quốc trăm trận trăm thắng, nhưng đáng tiếc là sự dũng mãnh của cậu sẽ không có chỗ dùng trước mặt tôi đâu! Hôm nay, cậu cũng không khác người bình thường là bao, tôi khuyên cậu buông tay chờ chết đi, có khi sẽ chết nhanh ít đau hơn đấy!”

 

Vừa dứt lời, trong tay Cừu Vạn Lý đã xuất hiện một thanh kiếm dài ba mét.

 

Mũi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, như có kiếm khí xoẹt qua xoẹt lại!

 

Ngay sau đó, Cừu Vạn Lý lật cổ tay, một đóa kiếm hoa màu bạc lóe lên, từng đợt gió cắt ngang không khí.

 

Có điều, chỉ với một nhát kiếm khí mà mấy cây tùng xung quanh đều bị cắt ngang gốc!

 

Chiêu thức này nhìn có vẻ đơn giản nhưng nếu chỉ phóng mỗi kiếm khí không thôi thì không thể cắt đứt toàn bộ mười mấy cây đại thụ che trời xung quanh, đám cây cối cũng sẽ không ngã xuống ầm ầm.

 

Phải là kiếm khí cực kỳ đơn thuần!

 

“Cừu Vạn Lý này quả nhiên tinh thông cả trận pháp và kiếm thuật! Có thể phóng kiếm khí ra xa cả mấy mét mà kiếm khí lại còn đơn thuần như vậy, e rằng cả đời này chúng ta cũng không thể đạt được cảnh giới đó!”

 

Lúc này, mọi người bên cạnh bàn tán xôn xao.

 

Ngay khi bọn họ vừa dứt lời, trên mặt đất chợt vang lên hai tiếng “rắc rắc”, nham thạch dưới chân Cừu Vạn Lý bỗng nứt ra thành một đường mảnh như sợi tóc nhưng sâu mấy mét.

 

Ôi!

 

Đàn tế trên núi Thương Lĩnh là do dung nham núi lửa tự nhiên hình thành vào hàng vạn năm trước, vô cùng cứng rắn, đừng nói là dùng kiếm, cho dù dùng pháo đạn để bắn thì cũng chỉ có thể sứt mẻ một chút.

 

“Đây mới là đại sư Kiếm Cảnh số một!”

 

“Không sai, nghe nói Kiếm Cảnh của Cừu Vạn Lý còn hơn xa Trương Đạo Linh, không ngờ tin đồn là sự thật!”

 

“Nếu không có Thiên Tinh Trận hỗ trợ thì có lẽ Tiêu Chính Văn cũng không phải là đối thủ của Cừu Vạn Lý!”

 

Mọi người không khỏi kinh ngạc về tuyệt kỹ này của Cừu Vạn Lý!

 

Nhìn lướt qua vết nứt dưới đất, Cừu Vạn Lý nở nụ cười thỏa mãn, nói: “Tiêu Chính Văn, thấy chưa, đây mới thật sự là Kiếm Ý! Kiếm tùy ý di chuyển theo lòng người!”

 

“Cho dù cậu đối mặt với Kiếm Ý của tôi lúc cậu hùng mạnh nhất cũng không chịu nổi một đòn! Huống hồ giờ này cậu đã là một người bình thường!”

 

Tiêu Chính Văn nhìn lướt qua vết nứt dưới chân, cũng phải âm thầm gật đầu.

 

Kiếm Ý thật sự là một cảnh giới khác trên cả Kiếm Cảnh.

 

Muốn đạt đến cảnh giới Kiếm Ý, không chỉ cần khả năng lĩnh ngộ thật tốt mà còn cần có cả cơ duyên, nếu không, vĩnh viễn sẽ không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại của Kiếm Ý!

 

Xem ra Cừu Vạn Lý này thật sự hơn người!

 

“Bốp!”

 

Một tia sáng đỏ chợt lóe lên, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay Tiêu Chính Văn hóa thành một điểm sáng màu đỏ và bị thu hồi về lồng ngực anh.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã không khác gì người bình thường, chẳng thể nào phát huy được sát khí ẩn trong thanh giáo dài Liệt Long!

Bình Luận (0)
Comment