Chiến Thần Bất Bại

Chương 1817

Thấy thanh kiếm ngắn trong tay ông lão tóc bạc chỉ còn cách Tiêu Chính Văn không đến mười centimet, trước mặt Tiêu Chính Văn bỗng xuất hiện một màn sáng màu vàng.

 

“Cái gì? Đó… đó là…”

 

Thấy thế Thương Nhan Bách không khỏi đứng bật dậy, mấy cao thủ Hoa Sơn cũng đứng lên theo.

 

Ông lão tóc bạc vốn dĩ nghĩ Tiêu Chính Văn sẽ chết dưới kiếm của mình, thấy trước mặt bỗng xuất hiện một màn sáng màu vàng, hai mắt cụ ta co rụt lại.

 

Nhưng cụ ta không thể nào dừng thế tấn công của mình lại được.

 

Ngay lúc này một luồng khí màu trắng bay ra từ trong màn sáng.

 

“A!”

 

Ông lão tóc bạc hoảng sợ ngây người.

 

Ngay cả bàn tay cầm thanh kiếm ngắn cũng không kiềm được khẽ run.

 

“Xoẹt!”

 

Thanh kiếm ngắn trong tay cụ ta đâm thẳng vào trong màn sáng màu vàng, nhưng cơ thể lại đập vào luồng khí màu trắng đó.

 

“Rầm!”

 

Một tiếng động cực lớn vang lên, cơ thể ông lão tóc bạc văng ngược ra ngoài.

 

Nhưng luồng khí màu trắng đó vẫn không ngừng lại, sau khi đánh văng ông lão tóc bạc, nó đã khiến tảng đá trên mặt đất nổ tung và tạo ra một cái hố sâu cao hơn ba mét.

 

“Phụt!”

 

Ông lão tóc bạc chưa đứng dậy đã nôn ra một ngụm máu lớn.

 

Luồng khí màu trắng đó chính là sấm sét mà Trương Đạo Linh không thể ngưng tụ được trong trận đấu giữa Tiêu Chính Văn và Trương Đạo Linh.

 

Tiêu Chính Văn cũng chỉ sử dụng trận pháp lĩnh hội được từ Đông Phương Ngạo Vũ và tăng thêm ba luồng khí vào đó mà thôi.

 

Vừa nãy khoảnh khắc cả người bị đông cứng, Tiêu Chính Văn cũng nhận ra nguy hiểm, cũng may từ trường trong cơ thể người có thể điều khiển được bằng ý nghĩ.

 

Nếu không nhát kiếm này của ông lão tóc bạc chắc chắn sẽ lấy mạng của Tiêu Chính Văn.

 

Sau khi luồng khí trắng xuất hiện, uy lực của trời cuồn cuộn bao phủ mặt đất, Định Hồn Trận của Lâm Phi Dương cũng mất đi hiệu lực.

 

Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy cả người đình trệ, sau đó lấy lại khả năng cử động bình thường.

 

“Lúc nãy là ai đánh lén tôi bằng kim châm bước ra đây”.

 

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn trên bục cao.

 

Lâm Phi Dương híp mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, mày thoát chết trong nguy hiểm đã là may mắn rồi, lẽ nào còn muốn kiếm thêm kẻ thù cho mình sao?”

Mặc dù giọng điệu Lâm Phi Dương cực kỳ cứng cỏi nhưng trong lòng lại rất sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment