Chiến Thần Bất Bại

Chương 1878

 Độ Thiên Chân Nhân nghe vậy bèn cầm lấy đơn thuốc, chạy nhanh ra ngoài.

 

“Mau! Mau lái xe! Lập tức đi đến Dược Vương Cốc!”

 

Mấy tên đệ tử kiếm tông nghe vậy, vội vàng lái xe đến Dược Vương Cốc với tốc độ nhanh nhất.

 

Sau khi Độ Thiên Chân Nhân rời đi, dược sư Hoàng lại rút ra mấy cây châm bạc, bắt đầu ép độc cho Tiêu Chính Văn.

 

“Môn chủ Hoàng, tình hình của chồng tôi có phải rất tệ không?”

 

Khương Vy Nhan cố nén nước mắt, nắm tay Tiêu Chính Văn hỏi.

 

“Haiz! Cô Khương à, thật ra cậu Tiêu trúng độc sâu như vậy đa phần là do chính bản thân cậu ấy. Một mặt là trong cơ thể cậu ấy có một nguồn năng lượng rất kỳ lạ, mà nguồn năng lượng này luôn dẫn dắt tốc độ lưu chuyển của máu!”

 

“Mặt khác, trước khi cậu ấy trúng độc, nhất định đã phải đi đường núi rất xa, cho nên khóe miệng khô rát khó chịu, sau đó còn đánh nhau với người khác, nhiều yếu tố tập trung lại vào một chỗ khiến cho công hiệu của chất độc cũng được phóng đại lên vô số lần!”

 

“Thành thật mà nói, tôi chỉ nắm chắc được sáu phần, nhưng dù chỉ có một phần chắc chắn, tôi cũng sẽ cố hết sức mình nghe theo lẽ trời, chỉ cần có một chút hy vọng cũng sẽ không buông tay!”

 

Dược sư Hoàng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn nằm trên ghế sô pha, đầu mày nhíu chặt.

 

Tuy cụ ta cũng rất mong nhìn thấy Tiêu Chính Văn chết nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

 

Dược Vương Cốc vừa đưa ra đơn thuốc, Tiêu Chính Văn đã chết không rõ ràng thì chẳng phải sẽ uổng công Dược Vương Cốc bỏ ra phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan rồi ư?

 

Mà điều khiến dược sư Hoàng cảm thấy kỳ quái là trong cơ thể Tiêu Chính Văn dường như có một loại sức mạnh vô hình điều khiển các chức năng cơ thể của anh, bao gồm cả lưu lượng máu cũng bị nguồn sức mạnh này điều khiển, chuyển động nhanh hơn người thường nhiều!

 

Thật ra nguồn sức mạnh mà dược sư Hoàng cảm nhận được chính là từ trường trong cơ thể Tiêu Chính Văn.

 

Mỗi người đều có từ trường, nhưng những người không trải qua huấn luyện thì sự biểu hiện của nó cũng không rõ ràng!

 

Nghe dược sư Hoàng nói xong, Khương Vy Nhan thật sự không kìm nén được nước mắt đau đớn, từng giọt lệ tựa như chuỗi trân châu bị đứt dây, chảy dài trên gò má.

 

“Cô Khương, bây giờ vẫn chưa phải lúc tuyệt vọng, Dược Vương Cốc chúng tôi cũng có hiểu biết về loại độc này, trước tiên nên đưa cậu Tiêu về phòng ngủ đã, khoảng tầm một giờ nữa Độ Thiên Chân Nhân mới trở về!”

 

Khương Vy Nhan gật đầu, lau nước mắt trên mặt rồi dặn dò mấy người giúp việc, đưa Tiêu Chính Văn trở về phòng ngủ.

 

Dược sư Hoàng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang hôn mê bất tỉnh, trong mắt chợt lóe lên tia sáng sắc lạnh.

Hành động lần này của Thiên Thần Tông thật sự hơi quá trớn!

Bình Luận (0)
Comment