Chiến Thần Bất Bại

Chương 189

“Vậy ngươi hãy đi đi.” Đường Thiên tỏ ra khích lệ, hắn nghiêng đầu bảo: “Nói không chừng nó thích hợp với ngươi đó. Ồ, đột nhiên nhớ ra huyết mạch của ngươi là Tuyết Hồng, có màu sắc giống như Tương Tư Mạc lắm cơ!”

“Huyết mạch Tuyết Hồng hả?” Ma Địch hơi kinh ngạc, hai mắt lướt nhìn đánh giá Cố Tuyết, sau đó mới gật đầu: “Ta hiểu rồi. Mời qua đây, nói không chừng nó đúng là thuộc về ngươi đó.”

Con ngươi màu lam của Ma Địch sâu thẳm như nhìn thấu tình đời.

“Này, cái tên như ngươi sao lại chỉ nói có một nửa thế?” Đường Thiên tỏ ra khó chịu, hắn chỉ vào mũi Ma Địch chửi ầm lên: “Ghét nhất cái loại người chỉ nói một nửa như ngươi, nói đầy đủ sẽ chết luôn sao? Biết cái gì thì nói hết luôn đi, huynh đệ tốt với nhau nói chuyện nghĩa khí, về sau chúng ta trong một đoàn đấy, ngươi cần hiểu …”

Nói xong câu này, vẻ mặt Đường Thiên nhũn nhặn, nịnh bợ.

Ma Địch khẽ cười: “Mời thì không được bực, ta cũng không biết nhiều về huyết mạch Tuyết Hồng, nhưng ta cảm thấy trong những người chúng ta có khả năng đánh ra Vương Bất Tương Tư Trảm nhất chính là cô nương A Tuyết.

“A Tuyết, ngươi phải thận trọng.” Đường Thiên không cười nữa, thần sắc nghiêm trang dặn dò. Hắn chân thành bảo: “Nếu có gì không hợp lý lập tức lui ra ngoài! Cái thanh kiếm mẻ kia nếu dám làm gì bất lợi với ngươi, ta sẽ đập vỡ nó.”

Hắn không ngăn cản Cố Tuyết, hắn biết rõ tự A Tuyết đã ra mặt tất có lý do. Hắn tin tưởng A Tuyết.

“Ừm, yên tâm đi!” Cố Tuyết nhẹ nhàng bảo: “Ta cảm giác nó sẽ không làm hại ta.”

Nói dứt lời, Cố Tuyết quay người đi vào trong Tương Tư Mặc, khi nàng đi đến trước Tương Tư Mặc thì nhẹ nhàng thi lễ: “Đệ tử Cố Tuyết, mong lấy được Vương Bất Tương Tư Trảm, kính xin tiền bối cho phép.”

Nàng cất bước đi tới Tương Tư Mặc. Khi tới gần đó bỗng nhiên xung quanh cơ thể nàng sáng lên từng luồng giống như ánh sáng cầu vồng, từng lớp sáng rõ.

Huyết mạch Tuyết Hồng tự kích hoạt.

Tương Tư Mặc vẫn không chút biến hóa, rồi bỗng dưng động đậy, hào quang lưu chuyển.

Màu sắc sặc sỡ dũng mãnh lao tới vị trí Cố Tuyết. Toàn thân Cố Tuyết là ánh sáng bảy sắc cầu vòng vờn quanh, hòa làm một thể với Tương Tư Mặc. Cố Tuyết chỉ cảm thấy cảnh vật trước mặt vật đổi sao dời.

Thị thấy ngày mình gặp mặt Đường Thiên.

Thị thấy khoảnh khắc Đường Thiên ôm mình tránh hiểm Tề Á.

Thị thấy Đường Thiên xuất hiện như chớp giật trong đêm tuyết tuyệt vọng ở nơi phế tích.

Thị tức giận khi thấy Thạch nhân vây công thì thị bị Đường Thiên hất đi. Đường Thiên trong tầm mắt càng lúc cách thị càng ca.

Một tiếng than tang thương vang lên trong lòng thị. Trong tiếng than này bao hàm biết bao nỗi tương tương, bao nhiêu nỗi dày vò, bao nhiêu nỗi cô tịch. Nhiều lắm!

Cuộc đời hãm tương tư
Tương tư Vương Bất trảm!
Không phải là không làm nổi mà là không thể quên.
(Thử Sinh Hãm Tương Tư.

Tương Tư Vương Bất Trảm!

Phi Bất Năng, Thị Bất Xá.)
Trong lúc hoảng hốt, Cố Tuyết thoáng chốc hiểu rõ vì sao thanh kiếm này lại chọn mình. Hóa ra là nó nhận ra mình nhất định cả đời chịu nỗi tương tư.

Cố Tuyết không có bi thương nhiều mà trái lại trong tim thị còn lại là sự thản nhiên và thỏa mãn.

“Biết rằng dạ khổ ngẩn ngơ 
khi xưa ta chớ đợi chờ gặp nhau.”*
* Sưu tầm.

Vừa nghe thấy Ma Địch ngâm xướng câu này, trong lòng thị lắc lư tự biết. Đường Thiên mang ánh sáng cho kiếp nhân sinh của thị, mang đến may mắn, tự do và để lại cho thị sự tương tư thầm lặng.

Một cô bé vốn đang trầm luân trong địa ngục lại nhận được nhiều như thế thì còn gì để mà tiếc nuối đây?

Tương tư là lễ vật tuyệt nhất, có nó thì cả đời không còn tĩnh mịch nữa.

Khuôn mặt Cố Tuyết giãn ra, tự đáy lòng mỉm cười. Ánh mắt như trân châu trong đêm, tỏa ra ánh hào quang mê người.

Bỗng nhiên, Trảm Kiếm Ma đang được kê ngay ngắn bỗng hóa thành tro bụi, tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến mất không chút dấu tích. Tương Tư Mặc lộng lẫy bảy sắc đột nhiên hóa thành một nhúm hào quang bảy màu bay vào ánh mắt thị. Ánh mắt của thị tỏa sáng một tầng ánh sáng cầu vòng bảy sắc. 

Thanh kiếm cắm trên đất phát lên tiếng như rồng ngâm rồi hóa thành đạo lưu quang bay tới chỗ Cố Tuyết.

Một đạo nhân ảnh đột nhiên từ hư không hiện ra đánh tới Vương Bất Tương Tư Trảm.

“Đã phòng bị ngươi từ lâu rồi!”

Đường Thiên hưng phấn hét lên, những tiếng sấm liên tiếp vang lên. Thoáng cái hắn ngăn trở Tề Á. Liên tục vài đạo Đàm thối đao, hào quang sắc bén kéo lê trên không trung bắn nhanh về phía Tề Á.

Bốp bốp bốp!

Vài luồng Đàm Thoái đao chẳng hề màu mè đánh trúng đối phương.

Không đúng!

Đường Thiên giật mình, hắn thấy không đúng. Làm sao Tề Á dễ bị đánh trúng như thế được?

Đồng thời lúc đó một thân ảnh như u linh xuất hiện bên cạnh Vương Bất Tương Tư Trảm, tay sờ lên kiếm. Nhìn thấy Tề Á đắc thủ, bỗng nhiên thân kiếm sáng lên ánh sáng cầu vồng bảy sắc chói mắt.

“A!” Tề Á kêu lên thảm thiết giống như sờ phải bàn là nung đỏ. Gã buông tay ra.

Vương Bất Tương Tư Trảm như một đạo cầu vồng bay vào trong tay Cố Tuyết.

Kiếm vừa vào tay, một luồng ý tương tư nồng đậm làm cho Cố Tuyết suýt nữa rơi lệ. Thị có thể cảm nhận rõ ràng được tấm tình cảm chân thành thiết tha của Vương Vĩnh với vợ, mười năm đằng đẵng vẫn nguyên một lòng như vậy.

Vương Vĩnh đưa vào thanh kiếm là những tình cảm thương mến.

Cho dù cả đời lão quái dị, kiệt ngạo không chịu sống cùng mà chấp nhận sống cả đời còn lại ở thâm sơn nhưng tình cảm đó chưa từng thay đổi, có đau khổ, có cô đơn, có táo bạo, có phẫn nộ, có đau thương, có dày vò nhưng tất cả những nỗi niềm đó giống như từng khối gỗ được dây thừng bảy sắc buộc chặt vào nhau.

Cái dây thừng bảy sắc đó chính là tương tư.
Tương tư là màu sắc cầu vồng.
Cầu vồng là những màu sắc đẹp.
Nhân sinh mà tương tư cũng thật là đẹp …


(Tương tư thất thải đích thừng mang
Tương tư thải hồng đích nhan sắc
Thải hồng chính là nhan sắc tươi đẹp
Nhân sinh có tương tư thật là đẹp)

Khuôn mặt Cố Tuyết nở nụ cười, đây là một thanh kiếm lớn. Chuôi kiếm rất rộng, thị dùng hai tay mới cầm hết, trên chuôi kiếm quấn đầy những dây bảy sắc, buộc đằng đuôi là một chuỗi hạt tương tư. Lưỡi kiếm hình như cánh chim hải yến, thân kiếm rộng, bảy đường thẳng tắp với các đường vân song song màu sắc rực rỡ chạy từ chuôi kiếm tụ lại chỗ mũi kiếm.

Con ngươi của thị phát sáng sắc cầu vồng, một tâm trạng nồng đậm từ chuôi kiếm chui vào trong cơ thể kích động tấm lòng bay lên.

Có một thanh âm phảng phất trong lòng như nhẹ nhàng bảo: hãy vũ động thanh kiếm với vũ điệu cầu vồng đi!

Hãy vũ động thanh kiếm với vũ điệu cầu vồng đi …

Cố Tuyết không chút suy nghĩ vũ lộng đại kiếm trong tay. Lúc đầu thị tưởng là nặng lắm nhưng sau một lúc vũ động thì nhẹ nhàng vô lực chẳng khác cầu vồng.

Một luồng kiếm quang ôn nhu sáng lạn như cầu vồng từ kiếm tản ra.

Toàn bộ thế giới như an tĩnh trước một kiếm này. Một cái cầu vòng nhu hòa uyển chuyển không có mùi khói lửa bay bổng trên không trung.

Không gào thét, không đất rung núi chuyển mà nhẹ nhàng như gió cuốn.

Cầu vồng chui vào lồng ngực của Tề Á.

Cơ thể Tề Á đột nhiên cứng đờ, gã nhìn Cố Tuyết vũ lồng kiếm với cặp mắt không thể tin nổi. Bộ ngực của gã khảm một luồng cầu vồng bàng bạc.

Vương Bất Tương Tư Trảm … Chiêu này là Vương Bất Tương Tư Trảm sao …

Vì sao ta không cảm thấy đau đớn?

Tầm mắt Tề Á bị những màu sắc lộng lẫy làm lóa mắt. Gã định hét lên nhưng không thể phát ra thanh âm nào. Cơ thể của gã bắt đầu hóa thành những vệt sáng sặc sỡ rồi biến mất trong không trung.

Tất cả mọi người bị một kiếm này chấn kinh!

Đường Thiên ngơ ngác nhìn người thiếu nữ tóc dài vũ lộng kiếm, tư thế hiên ngang ngời sáng.

Chưa ai từng nhìn thấy một chém không có sát khí. Tất cả đều ngây người ra như phỗng.

“Vương Bất Tương Tư Trảm … đó chính là Vương Bất Tương Tư Trảm …, Vương Bất Tương Tư Trảm sáng lên ngắn ngủi như sự xuất hiện của cầu vồng.” Ma Địch lẩm nhẩm tự nói với chính mình: “Làm người há chưa từng tương tư? Trảm kiếm Ma, cái chữ ma này chính là ngươi đó, Vương Vĩnh.”

Im lặng như chết!

Toàn bộ đại sảnh yên ắng tới nỗi nghe được cây kim rơi xuống đất.

Lăng Húc không sợ trời, không sợ đất, lần đầu tiên con mắt màu vỏ quýt toát ra vẻ sợ hãi. Một kiếm này đã vượt quá sự tưởng tượng của hã.

Đó chẳng là một kiếm thuộc loại siêu đại sư sao … Võ kỹ có thể mạnh đến mức như thế!

Tề Á, đó là Tề Á cơ mà, thế mà bị Cố Tuyết chỉ một kiếm chém chết …

Vương Bất Tương Tư Trảm …. Vương Bất Tương Tư Trảm khủng bố thật!

Gã đột nhiên siết chặt ngân thương. Mục tiêu từ trước tới nay của gã là cấp đại sư, cả ngày lẫn đêm gã chỉ mong mỏi luyện Thương Tiêm Hải tới cấp đại sư. Bây giờ, y mới thấy kiến thức của mình thật nông cạn.

Hóa ra, trên cấp đại sư, võ kỹ vẫn có cảnh giới cao hơn.

Nếu Thương Tiêm Hải vượt cấp đại sư sẽ thành cái gì? Lăng Húc thoáng cốc hưng phấn. Tên phản đồ đạt cấp đại sư về Thương Tiêm Hải, chỉ cần mình tu luyện Thương Tiêm Hải vượt cảnh giới đại sư là có thể đánh bại tên khốn khiếp đó.

Tiểu cô nương trợn trừng mắt. Phản ứng đầu tiên của cô bé là nhất định sau khi về nhà phải nói cho phụ thân biết. Cố Gia sẽ rất mạnh, gia chủ Cố gia đời sau sẽ rất mạnh mẽ, rất mạnh mẽ!

Không, hiện tại cũng đã rất mạnh, rất mạnh!

Cô bé thật không ngờ, cuộc thám hiểm của mình mà thành toàn cho Cố Tuyết. Bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, rất may mắn vì có vị sư phụ này. Với quan hệ của sư phụ và Cố Tuyết thì chỉ cần quan hệ thầy trò vẫn còn thì Cố Tuyết nhất định sẽ đứng về phía phủ Võ Hầu.

Tất nhiên, Cố Tuyết sẽ trở thành võ giả cấp Thiên Lộ, dự cảm này trước đó chưa từng mạnh đến như vậy.

Mặt Thanh Loan không có một tia huyết sắc. Nàng vẫn hay dương dương tự đắc với Phù Diêu Kiếm Dực của chính mình nhưng hôm nay với Vương Bất Tương Tư Trảm làm cho nàng ta không còn chút hiếu thắng nào.

Sau quang môn, Binh dẫm chân buồn khổ nói với Quỷ Trảo: “Ái dà dà, Bạch Phú Mỹ cũng trở thành Bạch Phú Mỹ mạnh rồi. Thiệt thòi quá, thiệt thòi quá!”

Tất nhiên Quỷ Trảo chẳng nói năng gì.

“Ái, Tiểu Đường Đường không thích được bao, thật làm cho người ta tóm ngay. Cơm thật mềm à cơ ..., nếu là ta năm xưa ...” Binh vẩn vơ nhớ lại, lão ngẩng đầu lên thì thấy con mắt của Quỷ Trảo thì sửng sốt.

Sâu trong mắt Quỷ Trảo sáng lên hào quang chói lòa.

Binh vội vàng phản ứng, khuôn mặt trở nên nghiêm túc: “Tâm động mạnh thế? Hỏa Liêm Quỷ Trảo nhà ngươi cũng là cấp đại sư, không biết ngươi đã từng nghĩ vượt qua cấp đại sư chưa?”

Kỳ thực Binh cũng chỉ là theo thói quen mà tự nói cho mình nghe nhưng bỗng thanh âm khô khốc vang lên.

“Có!”

Binh ngơ ngác nhìn Quỷ Trảo, miệng hình chữ O, vẻ mặt cứ như nhìn thấy quỷ.

Quỷ Trảo biết nói rồi. . .

“ Ngươi ngươi ngươi ngươi ... cũng biết nói hả?” Binh chỉ Quỷ Trảo, run run hỏi. Bỗng nhiên gã nghĩ tới mình đã nói hết gan ruột với một gã quái vật, ngày nào cũng nói huyên thuyên cả tràng, lập tức Binh cảm thấy cuộc sống đen tối.

Xấu hổ chết người ta rồi!

Đường đường là giáo quan cao cấp nhất binh đoàn Nam Thập Tự...

“Có.” Tiếng của Quỷ Trảo khào khào khô khan, lão muốn nói cũng rất tốn sức.

“Này này này này ... Sao ngươi lại không nói?” Vẻ mặt Binh kinh hoàng dò hỏi.

“Mệt lắm.” Vẻ mặt Quỷ Trảo đờ đẫn trả lời.

"A... A... A... A... A...!" Binh bụm mặt kêu lên thảm thiết.

*Mấy bài thơ mà Ma Địch phun ra chỉ dịch sơ sơ thôi, các ba.n thông cảm.

Bình Luận (0)
Comment