Chiến Thần Bất Bại

Chương 1961

 “Ha ha ha…”

 

Đoàn Hải Long nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn, chỉ tay vào Lý Thuần Phong và Đại trưởng lão nói:”Coi thường các ông ư? Các ông cũng quá đề cao bản thân rồi đấy, trong mắt tôi, cho dù là Thiên Tử cũng chẳng là cái thá gì”.

 

“Âu Lục sắp xảy ra chuyện lớn, thế giới cũng sắp cải tổ lại, sao Hoa Quốc có thể không cải cách? Thiên Tử của hôm nay, ngày sau sẽ là gì, ai có thể nói chính xác được?”

 

Những lời này của Đoàn Hải Long chứa rất nhiều thông tin bùng nổ.

 

Bởi vì trong lịch sử của Hoa Quốc, đúng là từng xuất hiện thời kỳ dùng vũ lực để tranh đoạt ngôi vị Thiên Tử.

 

Nếu như lệnh cấm Thiên Thần can thiệp vào giới thế tục được gỡ bỏ thì rất có thể sẽ nghênh đón một thời đại hoàn toàn mới.

 

Coi trọng võ thuật, người có sức chiến đấu cao nhất mới có thể lãnh đạo một nước!

 

Nếu thật sự có ngày đó, chắc chắn Thiên Tử của Hoa Quốc sẽ bị mọi người kéo từ trên ngai vàng xuống.

 

Đến lúc đó, ai làm Thiên Tử vẫn còn là ẩn số, vì vậy, Đoàn Hải Long mới có thể không chút kiêng dè như vậy!

 

“Đoàn Hải Long, ông lại dám coi thường Thiên Tử? Đồ đáng chết!”

 

Lý Thuần Phong vừa nói vừa giơ tay tung một đấm, đánh thẳng vào lồng ngực của Đoàn Hải Long.

 

Suy cho cùng, Lý Thuần Phong cũng có thực lực của cảnh giới Thiên Vương bốn sao, khi cú đánh này tung ra, xung quanh lập tức nổi lên một trận cuồng phong.

 

Đây hoàn toàn là do lực đánh quá lớn, vì vậy, một vòng xoáy khổng lồ được tạo ra trong không khí.

 

Trông có vẻ cú đánh này sắp đánh vào người Đoàn Hải Long, nhưng ngay khi lòng bàn tay của Lý Thuần Phong chỉ còn cách Đoàn Hải Long chưa tới ba centimet, Đoàn Hải Long đột nhiên đánh trả.

 

Trong cú đánh này, mang theo uy thế của trận pháp, hơn nữa còn mạnh hơn cú đánh trước đó!

 

Lý Thuần Phong không khỏi hoảng sợ, cụ ấy còn chưa kịp thu chiêu, cú đánh của Đoàn Hải Long đã đánh vào ngực Lý Thuần Phong.

 

“Phụt”

 

Lý Thuần Phong hộc máu ngay tại chỗ, cả người bị văng ra xa bảy tám mét, đâm gãy một cây đại thụ cao lớn, mới nặng nề ngã xuống đất.

 

“Trưởng lão Lý!”

 

Đại trưởng lão vội vàng chạy lên phía trước, đỡ Lý Thuần Phong đứng dậy khỏi mặt đất.

 

“Trưởng lão Lý, ông sao rồi? Vết thương có nặng lắm không?”

 

Đại trưởng lão đỡ Lý Thuần Phong đứng lên khỏi mặt, lúc này hơi thở Lý Thuần Phong đã rất mỏng manh, chỉ tay vào Đoàn Hải Long, nhưng ngay cả một câu cũng không nói nên lời.

“Hừ! Tôi đã cảnh cáo ông rồi, chỉ dựa vào ông thì ngay cả tư cách ra tay với tôi cũng chẳng có đâu!”

Bình Luận (0)
Comment