Chiến Thần Bất Bại

Chương 1967

 “Ông… ông…”

 

Đại trưởng lão chỉ tay vào Trương Hách Tuyên, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng!

 

“Ông cái gì mà ông? Nói cho ông biết, võ tông Hoa Quốc cũng được, các đại danh sơn cũng thế, bất cứ ai cũng phải nể mặt nhà họ Trương chúng tôi, ông cho rằng trưởng lão của võ tông là có thể muốn làm gì thì làm sao?”

 

“Nếu ông đã thích lo chuyện bao đồng như vậy thì tôi sẽ để cho ông chết ở trước mặt người nhà họ Tiêu, cho ông được toại nguyện!”

 

Vừa dứt lời, Trương Hách Tuyên lại lần nữa giơ chân lên, giẫm mạnh vào cánh tay Đại trưởng lão.

 

Âm thanh gãy xương đứt gân lại vang lên, Đại trưởng lão đau đến mức mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, nhưng vẫn cắn chặt răng như cũ, nhìn đám người Trương Hách Tuyên và Đoàn Hải Long với đôi mắt căm phẫn.

 

“Dám dùng ánh mắt này trừng tôi sao? Tôi thấy cặp mắt của ông quá dư thừa rồi đấy!”

 

Đoàn Hải Long hất tay áo lên, một làn gió mạnh quét thẳng vào Đại trưởng lão.

 

“Soạt!”

 

Một làn sóng khí lướt qua mặt Đại trưởng lão, ngay sau đó truyền đến tiếng kêu rên thảm thiết vô cùng thê lương.

 

“A a a…!”

 

Một tay Đại trưởng lão che mắt, nhưng máu tươi lại không ngừng chảy ra qua kẽ ngón tay.

 

“Ông ơi!”

 

Nhìn thấy đôi mắt của Đại trưởng lão đã bị hủy hoại, lửa giận trong lòng Khương Vy Nhan bùng cháy, cô tiến lên một bước, hét lên với đám người Trương Hách Tuyên: “Các ông… Các ông còn có tính người không hả? Dùng thủ đoạn này để hành hạ một người già tám mươi tuổi! ”

 

“Chẳng lẽ võ tông và liên minh võ thuật lại không nói lý lẽ như vậy sao?”

 

Đoàn Hải Long chắp hai tay sau lưng, cười đắc ý nói: “Lý lẽ ư? Ha ha ha…”

 

“Khương Vy Nhan, lý lẽ là gì vậy? Bán bao nhiêu tiền một cân?”

 

“Trong võ đạo, kẻ mạnh làm vua, lời nói của kẻ mạnh chính là lý lẽ, những việc kẻ mạnh làm chính là hành động chính nghĩa!”

 

“Hôm nay tôi dẫn đầu các đồng môn võ tông, tiêu diệt nhà họ Tiêu chính là nghe theo ý trời, làm yên lòng dân! Ai dám ngăn cản thì là kẻ thù của trời đất”.

 

Giọng của Đoàn Hải Long như tiếng chuông lớn, từng câu từng chữ đều có thể truyền ra cách xa ngàn cây số.

 

“Minh chủ Đoàn, trước khi tiêu diệt hết người nhà họ Tiêu thì có thể cho thuộc hạ nếm thử cô nàng bé bỏng này không?”

 

Lúc này, một gã đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi đứng ra giữa đám đông, vẻ mặt háo sắc nhìn Khương Vy Nhan nói.

 

“Súc sinh! Bọn mày… khụ… khụ!”

 

Đại trưởng lão chỉ tay về phía đám người Đoàn Hải Long, chửi ầm lên!

Cho dù đôi mắt đã bị hủy, cánh tay đã bị phế, nhưng Đại trưởng lão cũng không bao giờ cho phép những chuyện như vậy xảy ra với người bên cạnh mình!

Bình Luận (0)
Comment