Chiến Thần Bất Bại

Chương 2501

 

Kiểu chém giết quyết đoán và thần uy hùng mạnh kia đâu phải là thứ mà những kẻ chỉ biết dựa vào đan dược mới đột phá lên được có thể so bì nổi?

 

Thành Vỹ ban nãy vẫn còn hống hách, chỉ mới bị Đông Phương Tuyết Ngưng liếc nhìn một cái đã sợ tới độ tiểu cả ra quần, quỳ phịch xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ thấy Đông Phương Tuyết Ngưng khẽ cong năm ngón tay, túm lấy Ngô Lân đang ở bên trong cái hố lớn hình người.

 

Vào khoảnh khắc Ngô Lân nhìn thẳng vào mắt của Đông Phương Tuyết Ngưng, trong lòng hắn chợt dấy lên cơn rét lạnh không tên!

 

Không!

 

Đó là hơi thở của chết chóc!

 

Đừng thấy hai người họ đều ở cảnh giới Thiên Thần một sao mà lầm, thực tế Đông Phương Tuyết Ngưng phải trải qua vô số lần đại chiến mới đột phá lên được cảnh giới Thiên Thần!

 

Chỉ dựa vào những nỗi khổ cực mà cô ta từng nếm trải và những trải nghiệm đã qua thì đều vượt xa so với tưởng tượng của một kẻ yếu ớt như Ngô Lân!

 

Đối với Đông Phương Tuyết Ngưng mà nói, giết hắn chẳng qua chỉ cần một cái vung tay mà thôi!

 

Mặc dù thế lực của nhà họ Ngô rất lớn mạnh, quan hệ rộng khắp nhưng so với mạng lưới quan hệ của bốn gia tộc lớn thì cũng chẳng khác gì tự tìm đường chết!

 

Chỉ là hắn nghĩ nát óc vẫn không hiểu được tại sao Đông Phương Tuyết Ngưng lại phải giúp Tiêu Chính Văn!

 

Không phải hắn chỉ là ông chủ của một tiệm ngọc thôi sao?

 

Vì một nhân vật nhỏ bé như vậy, Đông Phương Tuyết Ngưng lại không tiếc lật mặt với nhà họ Ngô?

 

Còn kinh ngạc hơn cả hắn là hai người Chu Lâm Lâm và Trần Hân.

 

Bọn họ không thể ngờ được Đông Phương Tuyết Ngưng lại ra tay mạnh mẽ tới thế, hơn nữa lại còn đứng về phía Tiêu Chính Văn!

 

“Xin lỗi anh Tiêu đi!”

 

Giọng nói của Đông Phương Tuyết Ngưng lạnh lùng như sương, như thể vang lên từ dưới chín tầng địa ngục, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào!

 

“Xin lỗi! Tôi… tôi sai rồi!”

 

Ngô Lân vừa dứt lời, Đông Phương Tuyết Ngưng đã giơ chân đá vào đầu gối của hắn, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, Ngô Lân lập tức rú lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

 

“Tôi bảo anh quỳ xuống xin lỗi!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng lạnh lùng lên tiếng, thậm chí mỗi một từ cũng đều ngập tràn sát khí!

 

“Phịch!”

 

Ngô Lân quỳ lên trên mặt đất, chỉ là một bên chân của hắn đã gãy nát!

 

Mặc dù hắn rất muốn kêu rên, nhưng lại bị sát khí của Đông Phương Tuyết Ngưng doạ cho phải ngậm chặt mồm.

 

“Còn cả mấy người! Quỳ xuống xin lỗi hoặc là chịu chết!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng lạnh lùng lên tiếng.

 

Mấy người Từ Thanh Thanh nghe thấy lời này thì không khỏi phát run.

Mấy người khi trước hống hách cao ngạo thậm chí còn chẳng do dự một giây đã quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn!

Bình Luận (0)
Comment