Phanh!
Một thân người màu xanh bay lên, nặng nề đập vào vách tường.
Vô số vết rạn lấy thân thể gã làm trung tâm tràn ra bốn phía, cảnh tượng vô cùng nhức mắt.Màu cỏ xanh và màu máu đỏ văng khắp mặttường.
Đường Thiên thở hổn hển, Thiên Hạc Ảnh Phản Không Sát, kết hợp với Bạo Sảng Nhất Phách khiến thân thể mạnh mẽ như hắn cũng có chút chịu không nổi, phải đứng mà thở dốc.
Trong thương khố lúc này là một cảnh tượng bừa bãi.
Trên đất, trên cột, trên vách tường, chỗ nào cũng dày đặc chi chít lỗ châm, trông vô cùng đáng sợ.Trên thân Lôi Tuyết cũng vậy, vô số lỗ nhỏ dày đặc chi chít.Mặc Vị Thiên và Mặc Lãnh ngây ra như phỗng, nhìn Mộc Tử bị gắn chặt trên tường.
"Hắn hắn hắn…" Mặc Vị Thiên lắp bắp.
"Hắn chết rồi." Đường Thiên thở hổn hển, thu hồi Huyết Xung thuẫn. May nhờ có cái bảo bối này, nếu không thì phiền to.Hỏa Liêm Quỷ Trảo vô cùng sắc bén, uy lực khỏi phải bàn, nhưng chắc chắn không thích hợp để phòng thủ. Lại nghĩ lẽ ra mình không nên để cho tên kia có cơ hội nói chuyện, nếu như lúc Mộc Tử vừa xuất hiện mình chủ động tấn công liền thì sẽ không phải rơi vào thế bị động như thế này.Hắn không biết mình đã mang lại chấn động đến cỡ nào cho bọn Mặc Vị Thiên.
Thảo Nhân là cường giả trên Thiên Lộ bảng. Mặc gia tuy được xưng là cơ quan thế gia, ở Mặc thành tha hồ hô mưa gọi gió nhưng không có một cường giả nào có tên trên Thiên Lộ bảng, mà chỉ quen biết vài cường giả trên Thiên Lộ bảng mà thôi. Có chuyện gì phải cầu cạnh họ, họ cho chút mặt mũi, xuất thủ tương trợ đã là nợ nhân tình rất lớn.
Thế gia, nghe thì rất oai phong, nhưng đối với thiên Lộ vốn có cả tỉ tinh cầu mà nói, thì thế gia như vậy có rất nhiều.Cường giả Thiên Lộ bảng, chính là một vạn cường giả đứng đầu cả thiên Lộ!
Nên cho dù ngay cả đó là Mặc Vị Thiên, thì cường giả Thiên Lộ bảng cũng là cao cao tại thượng. Nên khi Mộc Tử xuất hiện, Mặc Vị Thiên rất kinh hãi, đến khi tận mắt nhìn thấy một cường giả Thiên Lộ bảng vẫn lạc ngay trước mắt mình, gã đã rơi vào trạng thái mơ màng.
Trong lòng thầm tổng kết kinh nghiệm xong, Đường Thiên nhìn qua Tái Lôi, thấy cũng yên tâm.Thiếu nữ này không bị thương gì là tốt rồi. Hắn bỗng nhớ tới ba con cơ quan thú kỳ quái.Mình có thể đắc thủ chính là nhờ công của ba con thú nhỏ đó.
Con sơn dương mất chân, con sóc ngơ ngẩn nhìn thân hình sứt mẻ của mình, con rùa kiệt lực đang cố sức bò ra khỏi đống cỏ.
Bỗng nhiên, Nha Nha không biết từ đâu chui ra, y y nha nha xông về phía ba con tiểu thú.
Sơn dương đột nhiên xoay người, cơ thể cong lên, sừng giương ngang, bộ dáng vô cùng cảnh giác.
Con sóc cuối cùng cũng dời ánh mắt ngu si khỏi chùm đuôi to còn sót lạicủa mình sang Nha Nha. Vừa nhìn thấy Nha Nha, mắt trợn tròn, lại ngây ra.
Rùa chậm chạp rốt cục cũng bò tới.
Nha Nha liều mạng laylay cây cờ nhỏ trên mông, miệng liên hồi y y nha nha, tay nhỏ bé đầy thịt múa may như muốn nói điều gì đó.
"Nha Nha!" Tái Lôi vui sướng kêu lên, nàng đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
Nghe gọi, Nha Nha chuyển mắt, xoay người chạy lon ton về phía Tái Lôi.Cây cờ nhỏ lắc lư trên cái mông tròn núc ních, trông rất vui mắt.
Đường Thiên chỉ ba con tiểu thú hỏi Tái Lôi: "Cái gì đây?"
"Cơ quan thú." Tái Lôi ôm Nha Nha vừa sờ vừa nặn: "Cơ quan thú có võ hồn, thế cũng không nhìn ra à?"
Đường Thiên ngẩn ngơ: "Cơ quan thú cũng có thể thêm võ hồn à?"
"Sao lại không được?"Tái Lôi khinh bỉ liếc Đường Thiên.Nhớ tới biểu hiện vừa rồi của ba tiểu quái thú, Tái Lôi đắc ý: "Thế nào? Không tệ đúng không?Lúc đó ta buồn quá nên làm chơi đó.Sơn dương thông minh nhất,cũng hiếu chiến nhất, rùa siêu lười, sóc siêu ngốc.Lúc đó ta buồn chán nên làm để giải buồn thôi."
Mặc Lãnh nghe thế, mắt sáng một tia kỳ dị, không nhịn được buột miệng: "Cơ quan thú này vượt rất xa cơ quan thú bình thường! Tuyệt đối phá vỡ nguyên tắc cơ quan thú hiện nay!"
Tái Lôi ngạo nghễ: "Điều này đương nhiên! Mục tiêu của Tái Lôi ta là cơ quan sư vĩ đại nhất mà!"
Chợt nhớ ra người trước mặt mình là Mặc Lãnh đại sư, lập tức rụt đầu lè lưỡi. Thôi rồi! Mình bị lây bệnh thần kinh của tên thiếu niên tâm thần kiađến mức đầu óc cũng hồ đồ rồi.Trời ơi, sao lại ngay trước mặt Mặc Lãnh đại sư mà nói ra những lời thiếu phẩm cách như thế chứ?
Đều tại cái tên Đường Thiên khốn kiếp này hết!
Đúng là gần mực thì đen mà…
Đường Thiên không biết mình bị Tái Lôi chửi thầm vô số lần, hắn gỡ Mộc Tử ra khỏi tường, lục soát khắp người.Ngân bảo bình của Mộc Tử còn nhỏ hơn của hắn, đồ đạc bên trong hơi lộn xộn, hắn cũng không kịp nhìn kỹ.Sự chú ý của hắn bị một thứ khác hấp dẫn.Một lệnh bài bằng bạc, trên mặt khắc hình giá vẽ.
Đường Thiên biết hình vẽ này, Hội Giá tọa. (chòm sao Giá vẽ)
Đường Thiên cầm lệnh bài bằng bạc, rót chân lực vào, lát sau trên mặt mừng rỡ.
Đồ Nha Ngân Thủ, bí bảo bạch ngân của Hội Giá tọa!
Lúc Đường Thiên rót chân lực vào lệnh bài bằng bạc, chân lực của hắn trở nên cực kỳ nghe lời, Đường Thiên có thể tha hồ làm ra vô số biến hóa phức tạp mà trước đây làm hoài không được. Lệnh bài bằng bạc này nhưcất giấu một người vẽ tranh bên trong, vung tay vẽ vẽ. Hèn gì Mộc tử có thể thoải mái điều khiển châm cỏ, lại còn làm ra nhiều biến hóa phức tạp như vậy, thì ra đều nhờ cái Đồ Nha ngân thủbài này.
Khuyết điểm duy nhất chính là phải rót chân lực vào mới sử dụng được.
Thứ này rất hữu dụng, nhưng đối với tu luyện lại không tốt vì khiến người tu luyện ỷ lại quá mức vào nó.Dù mới chỉ thử một cái, nhưng cảm giác muốn làm gì cũng được ấy thật khiến cho Đường Thiên vô cùng say mê.
Tuy nhiên, Đường Thiên tỉnh táo lại rất nhanh, trong lòng cũng tự cảnhtỉnh mình.
"Không ngờ tiểu huynh đệ lại là cường giả Thiên Lộ bảng, thất kính, thất kính!"Mặc Vị Thiên vội vàng hành lễ.
"Ngài khách khí quá!"Đường Thiên cười rạng rỡ.
Mặc Vị Thiên lập tức vô cùng thiện cảm với Đường Thiên.Cường giả Thiên Lộ bảng mà hòa đồng thế này chính là người đầu tiên hắn gặp.Hơn nữa, đối phương lại còn quá trẻ, tương lai không thể hạn lượng.
Mặc Vị Thiên rúng động tâm tư. Cơ quan thế gia tuy tài lực hùng hậu,nhưng danh vọng rất thấp không thể mời chào được cường giả Thiên Lộ bảng,dù sao cơ quan thuật cũng xuống cấp quá lâu.Mặc gia tuy được xưng là thế gia trong nghề, nhưng cũng chỉ cao hơn đám thấp nhất mà thôi, đặt trong Thiên Lộ hoàn toàn không có chút lực cạnh tranh.
Thế giới cơ quan vô cùng nhỏ hẹp.
Có thể nắm giữ Mặc gia, Mặc Vị Thiên đương nhiên không phải người đơn giản.Cơ quan hồn giáp vô cùng có khả năng thay đổi vị trí thấp kém của giới cơ quan thuật hiện nay.
Một cơ quan đại sư thiên tài, một cường giả Thiên Lộ bảng, tổ hợp nhưvậy có thể nói là cường đại.
Hơn nữa, tỉ mỉ nghĩ lại chi tiết mọi việc, Mặc Vị Thiên kinh ngạc phát hiện, trong hai người, kẻ giữ vị trí quyết định lại chính là thiếu niên có vẻ ngốc ngốc kia.
Tái Lôi không sản xuất cơ quan hồn giáp với số lượng lớn, như vậy sẽ không tạo nên xung đột gì với Mặc gia.
Mặc Vị Thiên bắt đầu suy nghĩ làm thế nào lấy lòng hai người này.Thứ đầu tiên gã nghĩ đến là tiền.Hồi nãy lúc hai người đạt được thương lượng, bộ dáng mừng rỡ như điên, có vẻ cả hai đều thiếu tiền.Mặc gia tuy sứcảnh hưởng không có nhưng lại có một ưu điểm cực lớn, chính là có rất nhiều tiền.
Mọi cơ quan thế gia đều có mối liên hệ bí mật với khoáng sản.Cơ quan thú có lực chiến đấu rất yếu, nhưng cho đi đào quặng mỏ lại vô cùng thích hợp.Đây chính là nguyên nhân làm giàu chân chính của cơ quan thế gia, bán cơ quan võ giáp chỉ để duy trì danh khí cho họ mà thôi, chứ căn bản chẳng kiếm được bao nhiêu.
Mặc Vị Thiên nguyện ý tặng tiền, còn là tặng nhiều tặng đặc biệt, gã hiểu rất rõ hai người này còn ẩn chứa tiềm lực rất lớn.Vấn đề là, tặng thế nào đây?
Mặc Vị Thiên hơi khó nghĩ, vừa mới rồi bọn họ đã đạt được hiệp nghị hợp tác rồi, nhất thời hắn không tìm ra được cớ để tặng tiền.
Nếu Đường Thiên biết suy nghĩ của Mặc Vị Thiên, sợ là sẽ xông tới rồi chìa tay ra liền.
Tiếc thay, Đường Thiên không biết.
"Tên quái này tại sao lại đối phó chúng ta?"Đường Thiên chỉ Mộc Tử, thắc mắc.Mặc Vị Thiên không chút do dự: "Hắn là người của Huyết Giáp hội."
Rồi lập tức đem tổ chức Huyết Giáp hội, ý đồ, dự định gì gì của chúng kể ra hết.Không nghi ngờ gì, Mặc Vị Thiên đã hoàn toàn nghiêng về phía Đường Thiên. Điều kiện của Huyết Giáp hội hà khắc hơn rất nhiều so với Đường Thiên, hơn nữa Đường Thiên lại còn là cường giả Thiên Lộ bảng!
Huyết Giáp hội lần này bị thương nghiêm trọng, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.Đối với bất kỳ một tổ chức nào, thì việc tổn thất một cường giả Thiên Lộ bảng tuyệt đối là tổn thương nghiêm trọng.
Mặc Vị Thiên nói rõ điều ấy cho Đường Thiên.Nhưng Đường Thiên lại chẳng chút để ý. Hắn giao Ô Nha kim xong thì sẽ về thànhTam Hồn, sau đó tiếp tục đi Nam Thập Tự tọa tìm Thiên Huệ.
Huyết Giáp hội gì gì đó, không chừng sẽ chẳng gặp phải nhau.
Đường Thiên nhắc nhở Mặc Vị Thiên: "Coi chừng bọn họ đem lửa giận trút lên các người đó!"
Mặc Vị Thiên ha ha cười: "Xin yên tâm, Mặc gia tuy không có cường giả Thiên Lộ bảng, nhưng cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp. Trừ phi Huyết Giáp hội bất chấp tất cả.Hơn nữa hiện nay họ đang thiếu hụt tài chính, nếu đấu với chúng ta, dùng tiền cũng đủ đập chếtbọn họ!"
Đường Thiên nghe thế, mặt đầy vẻ ước ao.
Nghe đi nghe đi, hào khí biết bao nhiêu, so với mấy thứ như chém chết ngươi linh tinh gì đó oai phong hơn rất nhiều! Dùng tiền đập chết ngươi đó!
Chừng nào mình mới đạt được tới cảnh giới này?Đường Thiên hai mắt đều là tinh tệ.
Mặc Vị Thiên ân cần: "Mời hai vị tới tệ phủ ở chơi mấy hôm, chuyện TửNgư và Mặc Lục, là do Mặc gia ta không phải, mong hai vị cho chúng ta cơ hội bồi lỗi!"
Mặc Lãnh cũng thêm vào: "Mặc gia chúng ta đối với cơ quan võ giáp cũng có chút bí mật gia truyền, đương nhiên so với Tái Lôi tiểu thư còn kém xa, nhưng nếu Tái Lôi tiểu thư có hứng thú, tiểu thư có thể tùy ý xem."
Mặc Vị Thiên ngạc nhiên, Mặc Lãnh thường ngày hiền lành chất phác, sao lúc này đầu óc tự nhiên thông minh thế nhỉ.
Tái Lôi nghe thế rất động lòng, nhìn Đường Thiên.Đường Thiên cười: "Vậy quấy rầy rồi!"
"Đâu có đâu có!"Mặc Vị Thiên đáp ngay, rất vui mừng. Truyện được copy tại TruyenGG
"Chúng ta ra ngoài thôi."
Đường Thiên lôi Mộc Tử đã chết ra cửa, trong mắt hàn mang lạnh thấu xương.
Hắn phải để cho Huyết Giáp hội gì đó nhìn cho kỹ chiến quả này.