Chiến Thần Bất Bại

Chương 266

Cách bộ lạc Hỏa Lang không xa có một tiểu sơn cốc, lúc này ba người Đường Thiên đang quây thành một cụm.

Đám người Đường Thiên đã đến bộ lạc Hỏa Lang được hai ngày, từ trên xuống dưới bộ lạc Hỏa Lang đều đối đãi với Đường Thiên như thần minh. Chiến tích huy hoàng của Đường Thiên đã sớm được Hỏa Mã Nhĩ và những võ giả dưới trướng của nàng, những người đã tận mắt nhìn thấy trận chiến kinh thế kia trắng trợn tuyên dương.

Hoàn cảnh sinh tồn của Sài Lang tọa vô cùng tàn khốc, pháp tắc cường giả vi tôn ở đây so chòm sao bình thường còn rõ ràng hơn rất nhiều.

Đường Thiên đem công tác tuyển chọn pháo hôi ném cho Binh.

Còn hắn và hai người Hạc, Lăng Húc thì chạy vào trong sơn cốc nghiên cứu Khổng Tước vừa mới tiến hóa.

Hiện tại hình dáng của Khổng Tước lam đã biến hóa. Thay đổi đầu tiên là ở giữa mỗi phiến lân giáp ngân sắc đều có thêm một đường mầu lam mảnh như tơ khắc vào, trông giống như gân lá cây vậy.

Nhưng thay đổi lớn nhất lại chính là tính năng của Khổng Tước lam.

Đầu tiên là trắc thí về tính phòng hộ, từ trước đến nay, tính phòng hộ của Khổng Tước lam đều hết sức bình thường.

"Đâm mà bị hỏng thì ngươi đừng tìm ta bắt đền đấy." Lăng Húc dùng vẻ mặt đầy cảnh giác nói với Đường Thiên.

Đường Thiên bất mãn nói: "Ta là hạng người như vậy sao?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m

"Đúng!" Lăng Húc lập tức gật đầu không chút do dự, cười lạnh nói: "Ngươi là cái loại người ngay cả muỗi cũng có thể cạo ra được ba lạng thịt, có chuyện gì mà ngươi không dám làm đâu?"

Đường Thiên mở to hai mắt, gần như đã cho rằng hai tai mình nghe nhầm rồi, vẻ mặt đầy ủy khuất, nói: "Tiểu Húc Húc, không ngờ trong lòng của ngươi, ta lại là con người như vậy sao? Khiến ta quá thương tâm mà! Chúng ta huynh đệ tình thâm, hảo huynh đệ, giảng nghĩa khí, ta đối với huynh đệ luôn luôn là nghĩa bình minh thiên, can đảm bạo sao..."

Hạc hơi bất đắc dĩ nói: "Là nghĩa bạc vân thiên, chân thành cởi mở. Được rồi, chúng ta đến đây là để xem bí bảo tiến hóa đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Lăng Húc, trước tiên ngươi dùng ba thành chân lực đi."

Lăng Húc chẳng buồn cùng Đường Thiên ầm ĩ, thực ra hắn cũng vô cùng hiếu kỳ với chuyện bí bảo tiến hóa. Đương nhiên hắn cũng chẳng hứng thú với bí bảo khác, bởi hắn cũng giống như Hạc, ngân thương trong tay hắn cũng không phải là vật phàm. Tuy lão sư chưa nói cho hắn biết tên gọi và lai lịch của cây thương này ra sao, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được thanh ngân thương này cực kỳ bất phàm, hắn luôn cảm thấy hoài nghi, chưa biết chừng thanh ngân thương chính là một kiện bí bảo ấy chứ.

Đường Thiên mặc Khổng Tước cụ trang rồi mở hai tay ra, trên mặt đầy vẻ bi tráng: "Đi nào, tiểu Húc Húc, ta sẽ không hận ngươi!"

Tay Lăng Húc run lên, thực sự không thể nào nhịn nổi, chửi ầm lên: "Ngậm miệng đi!"

Một điểm hàn mang sáng lên, thương ra như rồng!

Keng!

Đường Thiên bang bang bang lui về phía sau vài bước mới ổn định được thân hình.

Hạc lập tức xuất hiện trước người Đường Thiên, tỉ mỉ kiểm tra vị trí vừa bị đâm trúng, nói: "Tính phòng hộ rất tốt, không hề lưu lại vết tích. Một thương ba thành công lực của Lăng Húc hẳn có thể so với võ kỹ công kích của võ giả Thiên lộ cấp bình thường. Nói cách khác, võ kỹ công kích của võ giả Thiên lộ cấp bình thường không thể phá vỡ phòng ngự của Khổng Tước."

Hạc đánh giá rất đúng trọng tâm.

Đường Thiên xoa ngực lầm bầm: "Nhưng mà vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản hết lực đạo, nếu như không dùng chân lực hộ thể thì thân thể vẫn có thể bị tổn thương."

Hạc gật đầu: "Như vậy mới là hợp lý, Khổng Tước là linh giáp chứ không phải là trọng giáp. Chúng ta thử tiếp năm thành chân lực xem sao."

"Ta phải dùng chân lực hộ thể a." Đường Thiên lớn tiếng nói.

"Được." Hạc gật đầu.

Keng!

Một điểm hoả tinh kèm theo thanh âm bén nhọn hơn vừa nãy vang lên, lần này thân hình của Đường Thiên chỉ hơi lay động, chứ không hề bị lùi lại về phía sau.

Khi kiểm tra vết đâm có thể thấy phía trên phiến lân giáp xuất hiện những vết rạn, nhưng sau đó một cảnh tượng kỳ dị bắt đầu phát sinh. Chỉ thấy những vết rạn này dần biến mất với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được, chẳng qua mầu sắc của cái đường lam tuyến ở giữa lân giáp chỉ hơi nhạt đi một chút mà thôi.

"Không ngờ còn có cả công năng tự chữa trị." Hạc thì thào tự nói.

Trong mắt Lăng Húc lộ ra một tia khiếp sợ, tuy hắn không hề cảm thấy hứng thú với bị bảo, nhưng dù sao cũng hiểu một chút về giá trị của nó. Số lương bí bảo có thể tự chữa trị vô cùng ít ỏi, chính vì thế giá cả cực kỳ đắt đỏ.

"Ngươi cũng xuất chiêu thử xem sao." Hạc nói với Đường Thiên: "Ba thành chân lực, dùng Đàm Thoái đao đi."

"Được!" Lời nói của Đường Thiên còn chưa dứt, lập tức một chiêu Đàm Thoái đao được xuất ra.

Soạt!

Một đạo ánh đao có bề rộng chừng một trượng mầu trắng như tuyết mang theo tiếng rít bay ra, bay trong không khí hơn mười trượng mới biến mất.

Tê, mọi người không khỏi hít vào một hơi lãnh khí.

Đàm Thoái đao của Đường Thiên là thứ bọn họ thấy nhiều nhất, cho lên uy lực của nó như thế nào thì đương nhiên mọi người đều biết.

Đường Thiên cũng bị Đám Thoái đao do chính mình xuất ra này làm giật nảy mình: "Oa, thật là mạnh!"

Bỗng trong lòng hắn chợt có một suy nghĩ, nói: "Ta dùng Khổng Tước chân lực thử xem."

Lập tức từ trong võ hồn ngân diễm của hắn bay ra một đạo hoả tuyến ngân sắc sau đó chìm vào trong võ hồn Khổng Tước. Chỉ trong nháy mắt, chân lực Khổng Tước băng lãnh cuồn cuộn không ngừng rót vào trong cơ thể hắn, thế giới trong mắt Đường Thiên chỉ trong nháy mắt đã trở nên băng lãnh rõ ràng một cách dị thường.

Hạc và Lăng Húc chỉ cảm giác thấy trước mắt như hoa lên, bọn họ căn bản không thấy rõ động tác của Đường Thiên.

Một ánh đao có bề rộng chừng nửa trượng mầu trắng xen lẫn chỉ lam lặng lẽ bay ra.

Ánh đao có tốc độ nhanh như thiểm điện.

Khi hai người còn chưa có bất kì phản ứng nào thì ánh đao đã chìm vào vách đá cách đó năm mươi trượng. Phốc, giống như cắt lên đậu hũ, lưu lại trên vách tường một vết đao cực nhỏ.

Đứng trước vách đá, vẻ mặt của Lăng Húc và Hạc có mấy phần mất tự nhiên.

Bởi vết đao trên vách đá cực mảnh, nhưng lại cực sâu.

"Sâu cỡ một thước." Thanh âm của Đường Thiên từ phía sau hai người truyền đến, hắn đã cắt đứt liên hệ với Khổng Tước, vì thế cảm giác băng lãnh trên người cũng biết mất không còn tăm tích.

Sắc mặt của Hạc cũng dần bình tĩnh trở lại: "Ừ, vận dụng lực lượng hợp lí hơn, càng tập trung và cô đọng hơn, như vậy mới phát huy được hiệu quả. Khổng Tước chân lực, quả là một loại chân lực đáng sợ! Uy lực như vậy so với Bạch ngân bảo khí của mười chín châu Bắc thiên còn mạnh hơn, e rằng so với bạch ngân bảo khí của Địa cực còn cao hơn một bậc."

"Đây là tiến hóa đầu tiên!" Lăng Húc trợn mắt há mồm: "Nếu như tiến hóa lần hai, tiến hóa lần ba, vậy chẳng phải là thiên hạ vô địch sao?"

"Bí bảo muốn tiến hóa rất khó khăn. Số lần tiến hóa tăng lên thì độ khó của nó cũng tăng lên theo cấp số nhân." Hạc lắc đầu nói: "Đâu có dễ dàng như vậy? Hơn nữa, sợ rằng Khổng Tước khó có thể tiến hóa lần nữa."

"Vì sao?" Đường Thiên và Lăng Húc đồng thanh hỏi.

Hạc trầm ngâm nói: "Bản chất khi mới sinh ra của nó vốn kém cỏi. Bản thể của Khổng Tước là cụ trang đồng thau. Nếu như nói, tiềm năng của bạch ngân bí bảo là một đại bảo khố. Thì tiềm năng của đồng thau bí bảo chỉ là một cái tiểu bảo khố. Đồng thau lột xác đến bạch ngân, thật ra là ngươi mở bảo khố của nó ra, kích phát một bộ phận tiềm năng của nó khiến nó có thể thăng giai. Lần tiến hóa này e rằng tiềm năng của nó cũng đã bị kích phát ra gần hết."

Nghe xong lời Hạc giải thích, Đường Thiên cũng tin điều đó.

Trong khoảnh khắc chân lực Khổng Tước nhập thể, tâm thần trở lên băng lãnh, cảnh tượng xung quanh đều trở lên rõ ràng một cách dị thường. Đường Thiên cảm giác thấy một số thứ giống như lời giải thích của Hạc vậy.

"Quả nhiên đầu óc của Hạc tốt." Đường Thiên tán thán. Hạc thực sự quá thông minh, phân tích rất có logic, luôn khiến người ta phải tin phục.

Lăng Húc ở một bên nghe thấy vậy liền cười nhạo một tiếng: "Ngươi tưởng đầu óc ai cũng ngu ngốc như ngươi sao?"

Đường Thiên giận dữ: "Ngươi mới ngốc! Cái gì mà chính nghĩa chi thương, ta thấy là ngu ngốc chi thương thì có!"

Lăng Húc giống như mèo bị đạp trúng đuôi, lập tức nổi trận lôi đình: "Họ Đường, ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng không thể vũ nhục thương của ta! Quyết đấu đi! Để ta cho ngươi biết thế nào là tín niệm của nam nhân!"

"Ngươi muốn tự rước lấy nhục, cáp, ta đây thành toàn ngươi!" Đường Thiên trợn mắt nhìn.

"Đi nào! Hiện tại không phải ngươi chết chính là ta mất mạng!" Lăng Húc đằng đằng sát khí.

...

Trán Hạc giật giật, hắn lấy tay xoa trán, hai tên gia hỏa này, sao không có nổi một khắc yên tĩnh cơ chứ?

Hắn chen vào giữa hai người, giơ song chưởng lên: "Chúng ta còn một hạng trắc thí quan trọng nữa."

"Đánh xong rồi lại trắc!"

Đường Thiên và Lăng Húc đồng thanh gầm lên, sau đó hai người phát hiện ra đối phương lại nói y như mình, khiến cả hai càng trợn mắt nhìn nhau.

"Xem ra các ngươi nhàn hạ quá nha, không ngờ vẫn còn thời gian để nội đấu? Khặc khặc, có người đang mài đao soàn soạt, chuẩn bị hung hăng làm thịt các ngươi đấy."

Thanh âm lười biếng của Binh vang lên, đồng thời thân hình khổng lồ của Thiên Không Hổ cũng xuất hiện trước mắt ba người.

"Người nào? Chán sống! Cũng dám đánh chủ ý lên bọn ta! Chém bọn họ!"

"Muốn chết! Lúc này đi đem bọn họ giết sạch!"

Đường Thiên và Lăng Húc lập tức bị lời nói của Binh dời lực chú ý, hai người cùng kêu lên tức giận.

"Người của Phách Võ đã tra được lộ tuyến của các ngươi." Binh dùng cái giọng nói nghiêm túc hiếm khi xuất hiện nói: "Bọn họ đang theo các ngươi tới gần. Ồ đúng rồi, lần này bọn họ có xu thế dốc toàn lực, ngoại trừ lão đại Ô Thiết Vũ là không xuất động ra, toàn bộ ba gã cường giả Thiên bảng của Phách Võ đều xuất động. Ngoài ra còn rất nhiều võ giả Thiên lộ cấp, số lượng có thể lên tới trên dưới một trăm người. Những người này cũng chẳng phải đám ô hợp dưới trướng Tân Lập đâu, ở Phách Võ, có thể được coi là tinh nhuệ, thì ngoại trừ là võ giả Thiên lộ cấp ra thì phải có thêm yêu cầu là đã ở trong Phách Võ năm năm trở lên, sức chiến đấu của bọn họ đều rất mạnh."

Sắc mặt ba ngươi lập tức trở lên ngưng trọng hẳn.

"Những người mới đầu hàng kia hiển nhiên là không dùng được rồi, bọn họ vẫn còn thiếu độ trung thành, khả năng bán mạng vì chúng ta là quá ít." Binh tiếp tục: "Còn nhân số của bộ lạc Hỏa Lang lại quá ít, võ giả Thiên lộ cấp cũng chỉ có mười người, số lượng như vậy chỉ như muối bỏ biển. Cho lên chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi."

Đường Thiên rất hiểu Binh, vừa nhìn Binh làm ra vẻ làm bộ làm tịch, là biết chắc chắn tên gia hỏa này đã có chủ ý trước rồi: "Này đại thúc, không cần nói nhiều lời, nói thẳng kế hoạch của ngươi ra đi!"

Binh bình thản vỗ mông ngựa một cái: "Quả nhiên không hổ là thiếu niên như thần a, ánh mắt thật là sâu sắc nha!"

"Ta và Tỳ Bà đã thương lượng thật lâu, cuối cùng cũng đưa ra được kế hoạch tác chiến."

Nói xong Binh đem ba phần kế hoạch tác chiến ném cho ba người.

Đường Thiên nhanh chóng xem hết, cảm thấy hơi kỳ quái hỏi lại: "Vì sao phải mời đầu lĩnh các bộ lạc khác tới chứ? Dù sao bọn họ cũng chẳng giúp chúng ta."

"Hắn muốn để bọn họ nhìn thấy chúng ta thắng lợi." Hạc bình tĩnh nói: "Thế nhưng, ngươi muốn chấn nhiếp bọn họ sao? Hay là muốn thu phục bọn họ? Đúng ra cái phiến toàn sỏi đá khô cằn này không mang lại cho ngươi chút hứng thú nào mới đúng chứ?"

"Quả nhiên không hổ là Hạc mà." Binh tán thán, rồi ngay sau đó oán giận nói: "Cũng chẳng còn biện pháp nào, bộ lạc Hỏa Lang quá ít người, cho dù ta đã hạ thấp tiêu chuẩn nhưng cũng chỉ chọn được có hai mươi người. Mà trong khi huấn luyện doanh của ta được thiết kế theo quy mô vạn người a!"

"Quy... quy mô vạn người?" Sắc mặt Đường Thiên đen như đáy nồi.

Binh lập tức phản ứng, trong lòng thầm hô không ổn, lỡ miệng nói ra rồi.

Quả nhiên, Đường Thiên giận tím mặt: "Ta moi đâu ra lắm tiền như thế! Ngươi, cái tên hỗn đản này! Không ngờ lại thiết kế ra huấn luyện doanh có quy mô vạn người! Tiền của ta! Tiền của ta!"

Hai câu "Tiền của ta" sau cùng của Đường Thiên mang theo vẻ bi thương khó ta hết bằng lời…

Bình Luận (0)
Comment