Tái Lôi giật mình, đối phương rõ ràng là lai giả bất thiện.
Nhưng đúng lúc này có một giọng nói vang lên từ phía sau: "Các vị, có chuyện gì vậy?"
Một bộ cơ quan võ giáp tuyệt đẹp màu lam lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động từ phía sau mọi người, bên trong truyền ra giọng nói lạnh lẽo khiến người ta sởn tóc gáy.
Thiên Không Hổ vừa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nhất là Lý trưởng lão vốn im lặng đứng bên cạnh vị công cử kia, hai mắt lão lúc này sáng rực, nhìn chằm chằm vào Thiên Không Hổ.
Không giống như đám cơ quan võ giáp bình thường có hình dáng cồng kềnh thô kệch, Thiên Không Hổ thon thả, cân đối, cặp cánh kim loại sau lưng xanh thẳm như màu trời, cực kỳ tinh xảo.
Nó lặng lẽ lơ lửng giữa không trung, toàn thân có xu hướng lao thẳng về phía trước, ánh mắt giống như một thợ săn lão luyện, sát khí như hóa thành thực thể bao phủ toàn trường trong nháy mắt.
Cả đám người lập tức náo động, võ giả bên cạnh công tử biến sắc, mấy tên cao thủ dường như không kiềm chế được sắp lao từ trong đoàn người hỗn loạn ra ngoài.
Một tiếng đàn trầm thấp bi thương từ đằng xa truyền lại.
Tiếng đàn bi thương thấm vào tận đáy lòng người ta, công tử ngẩn người, thực lực của hắn rất bình thường, sao có thể ngăn cản được tiếng đàn này, chỉ trong nháy mắt tâm thần đã bị tiếng đàn ảnh hưởng.
Đám võ giả bên người công tử cực kì kinh sợ.
Lý trưởng lão nhíu mày đi tới bên công tử, đưa tay lên vai hắn. Một luồng chân lực được truyền vào người công tử giúp hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, mặt mày đầy hốt hoảng
Lý trưởng lão chuyển mắt nhìn về phía đài cao đón nắng phía xa, nơi đó có một lão già mù cả hai mắt đang ngồi trên xe đẩy đang thản nhiên kéo nhị, phía sau lão là một tráng hán đang dùng cặp mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
Lý trưởng lão giật mình, một cái tên chợt hiện ra trong đầu lão.
Hắn hít thật sâu, vận chuyển chân khí trong người rồi cao giọng hỏi: "Các hạ có phải Manh huyền lão nhân không?"
Lão già ngừng lại, dùng giọng nói khàn khàn khô khốc đáp lại: "Chính là ta."
Lý trưởng lão cực kì lo lắng, hắn không ngờ mình lại gặp cường giả Thiên bảng ở chỗ này, hơn nữa lại là Manh huyền lão nhân nổi danh tính khí thất thường, hắn phản ứng rất nhanh, vội vàng đáp: "Vãn bối không biết đây là sản nghiệp của tiền bối nên đã nhiều lần thất lễ…"
"Lão phu cũng chỉ là kẻ dưới trông chỗ này thay chủ nhân thôi." Manh huyền lão nhân vẫn bình thản đáp.
Mặt Lý trưởng lão tức thì biến sắc, bất kì một gã cường giả Thiên bảng nào cũng cực kỳ kiêu ngạo, họ là nhóm người mạnh mẽ nhất trên thế giới này, đứng ở trên đỉnh của thế giới. Cường giả như vậy nếu muốn mời chào thì khó khăn ra sao không khó để nghĩ.
Thế lực có thể mời chào được cường giả Thiên bảng hẳn không phải thế lực nhỏ.
"Không biết quý chủ nhân…" Lý trưởng lão tính thử thăm dò.
"Chủ nhân không thích phô trương, còn những chuyện khác thì lão phu cũng chỉ là kẻ gác cửa mà thôi. Công việc gấp gáp nên không thể mời các vị ở lại uống trà được rồi." Manh huyền lão nhân thản nhiên nói.
Lý trưởng lão vội trả lời: "Là bọn vãn bối làm phiền rồi! Xin cáo từ!"
Nói xong liền lôi công tử mặt xám như tro đi.
Tái Lôi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nóng bỏng công tử nhìn nàng khiến nàng nổi cả da gà.
"Bọn chúng liệu có quay lại không?" Tái Lôi hỏi với vẻ lo lắng.
"Hừm, tốt nhất là đừng có quay lại nếu không thì…" Binh đằng đằng sát khí. Hắn vừa mới lỡ miệng với Đường Thiên, tâm trạng cực xấu lại gặp đám người này quả thực đang hận không thể đánh một trận thoải mái.
Sau này muốn moi tiền từ Đường thiếu niên không dễ như trước nữa rồi.
Thực không ngờ một đại sư túc trí đa mưu như mình mà lại mắc sai lầm cùi bắp như vậy, quả nhiên ở với tên thiếu niên tâm thần kia đã hạ thấp chỉ số thông minh của mình rồi…
Binh rưng rưng nhìn trời, trong lòng đau đớn khôn tả.
Về phần công tử bị lôi đi có phần không hiểu: "Lý trưởng lão, Manh huyền lão nhân kia là ai vậy?"
"Cường giả Thiên bảng." mặt Lý trưởng lão cực kì nghiêm trọng: "Không ngờ chính là hắn! Xem ra chúng ta phải điều tra thật kĩ thế lực phía sau hắn rồi! Phái người quan sát kĩ một chút nhưng không được hành động gì, chỉ âm thầm quan sát thôi, mà cơ quan võ giáp kia quả thực không tầm thường chút nào."
"Cường giả Thiên bảng…" công tử biến sắc: "Lão khọm kia lại là cường giả Thiên bảng sao!"
Mắt Lý trưởng lão hiện rõ vẻ không vui bởi lẽ cường giả vi tôn, cường giả Thiên bảng đáng nhận được sự tôn trọng. Biểu hiện của thiếu gia khiến hắn không vui nhưng hắn cũng không nhiều lời mà chỉ nói: "Công tử, xin người chớ hành động thiếu suy nghĩ, lai lịch đối phương sâu không thể lường, trước khi điều tra kĩ càng chúng ta không nên kết oán với họ."
Công tử không cam lòng hừ lạnh nói: "cường giả Thiên bảng thì sao, chúng ta cũng có!"
Lý trưởng lão vẫn kiên nhẫn giải thích: "Nhìn qua cũng có thể thấy Manh huyền lão nhân không phải người chủ sự, có thể khiến một cường giả Thiên bảng cam tâm tình nguyện đến giữ nhà hộ lẽ nào lại là chuyện mà thế lực phổ thông có thể làm được. Nếu làm việc không cẩn thận sẽ ảnh hưởng rất lớn, công tử ngàn vạn lần không thể hành sự bất cẩn được."
"Vậy chúng ta cứ bó tay bó chân thế này sao?" công tử tức giận hỏi.
Mắt Lý trưởng lão hiện rõ vẻ giảo hoạt: "công tử không cần lo lắng, chúng ta không tiện ra tay thì có thể tìm người làm thay."
"Ý ngươi là…" Mắt công tử sáng lên.
"Đúng vậy, nếu bọn họ phô trương thanh thế thì sẽ nhanh chóng hiện nguyên hình thôi." Lý trưởng lão bình tĩnh nói: "cường giả Thiên bảng không phải ai cũng coi tiền bạc như rác rưởi. Ánh mắt công tử quả nhiên bất phàm, bộ cơ quan võ giáp kia không phải vật tầm thường. Lúc nó áp sát chúng ta vậy mà không hề có một tiếng động. Cơ quan võ giáp mạnh mẽ như thế vậy mà lại không có ai biết đến!"
Hai mắt Lý trưởng lão sáng lên, lần đầu tiên hắn thấy Thiên Không Hổ thì hai mắt như dán vào đó, không rời ra được.
Hắn đã trầm mê trong cơ quan thuật được vài chục năm rồi, ánh mắt lão luyện không phải người như công tử có thể so được.
Thiếu gia tuy trăng hoa một chút nhưng cũng không thiếu mắt nhìn cũng như tài trí.
"Nếu lần này thành công thì khảo hạch lần này công tử tuyệt đối có thêm không ít chỗ tốt." Lý trưởng lão sợ thiếu gia làm loạn nên trầm giọng chặn trước.
Công tử im lặng không nói gì.
Mỗi đời đệ tử trong tộc đều được đối xử bình đẳng, bọn họ bị điều đi khắp nơi, mỗi người đều có sản nghiệp riêng của mình, hàng năm đều phải chịu khảo hạch. Thành tích khảo hạch là chỉ tiêu đánh giá tài năng của bọn họ.
Hắn không những phải cạnh tranh với huynh đệ tỉ muội của mình mà còn phải cạnh tranh với những đệ tử của dòng chính.
Lại nhớ đến vị phụ thân nổi danh thiết huyết của mình khiến da đầu hắn tê dại. Kiểu cạnh tranh này là bộ luật thép của gia tộc, phụ thân hắn chính là người ủng hộ nó kiên quyết nhất, năm đó người đã bộc lộ tài năng giữa hơn hai00 tộc nhân khác để đạt được vị trí bây giờ.
Khảo hạch hàng năm của hắn chỉ được coi là trên trung bình, không tính là người nổi bật.
Nghe thấy lời Lý trưởng lão khiến hắn tỉnh mộng.
"Vậy cứ làm theo lời ngươi đi." Công tử trầm trọng: "Ta có đủ kiên nhẫn!"
Lý trưởng lão cười hài lòng.
Đường Thiên đang đọc tin mới nhất từ Tiên Võ.
Bên trên có vài dòng giới thiệu về hắn, chính là trận chiến với Ngũ Sát đoàn, có một vài chi tiết khá tỉ mỉ chính xác nhưng đồng thời cũng có một vài phỏng đoán. Nhưng so với sự khổng lồ của Thiên Lộ thì một trận chiến như vậy cũng chẳng thu hút được sự chú ý của nhiều người. Tin chấn động nhất chính là cuộc chiến giữa hai lưu phái Kiếm Thánh.
Tìm khắp mọi nơi cũng không thấy tin gì của Thiên Huệ.
Đường Thiên có chút mất mát nhưng chỉ trong chốc lát hắn đã ngẩng đầu lên, ánh mắt khôi phục vẻ kiên định.
Đường Thiên vẫn vùi đầu tu luyện, kế hoạch gì đó hắn quẳng tất cho Hạc. Hắn biết mình là ai, dùng đầu óc của mình đi nghĩ ba cái chuyện phức tạp này chẳng phải càng thêm đau đầu sao.
Đã thế thì dành toàn bộ thời gian để tu luyện đi.
Bất kể là mưu kế gì chăng nữa thì cuối cùng cũng phải dựa vào nắm đấm để quyết định thắng bại!
Vậy mình sẽ là quả đấm mạnh nhất!
Binh không có thời gian lo việc tu luyện của hắn nên hắn tự lo cho cho mình.
Mục tiêu gần nhất là "Khí kích thuẫn thuật" phải hoàn thành độ khó trung bình cấp "Vẫn thạch khanh", điều này không cho phép hắn lùi bước. Hắn bắt đầu luyện vung thuẫn - động tác cơ bản nhẫn của các loại vũ kĩ dùng thuẫn.
Mỗi lần tu luyện và khua thuẫn hai vạn lần.
Khua đến mức mồ hôi vã ra như tắm.
Khác với Lăng Húc và Hạc, Đường Thiên chưa bao giờ thấy mình có thiên phú tu luyện gì. Từ bé đến giờ không có ai khen hắn là thiên tài mà ngược lại những tiếng cười nhạo và những lời châm chọc theo hắn lớn lên đã giúp tâm hắn được rèn luyện cứng cỏi, càng thêm kiên định.
Dù sao cũng là luyện, một0 vạn lần, một00 vạn lần, luyện mãi cuối cùng cũng sẽ luyện thành.
Có lẽ sẽ có đường tắt nhưng chỉ có những người thông minh mới tìm ra, bản thân mình cứ thành thật tu luyện, luyện đến đủ thì thôi.
Mồ hôi sẽ không lừa người.
Từ trước đến giờ hắn vẫn tin vào điều đó. Thế giới này có quá nhiều đạo lý, chính mình chỉ cần hiểu một cái là đủ rồi. (Dg: Bá đạo =)) )
Mỗi khi hoàn thành một vòng tu luyện hắn lại ngồi xuống khôi phục chân lực, dùng ngọn lửa bạc từ võ hồn để luyện Liêu Huyết Miêu Nhận. Lần trước khi dùng Hạc chi thế vẫn có một chút gì đó vướng mắc, hắn cảm thấy mình luyện Liêu Huyết Miêu Nhận vẫn chưa đủ nên bắt đầu luyện Liêu Huyết Miêu Nhận tiếp.
"Vô dụng! Ngươi có luyện thế nào cũng vô dụng thôi!"
một tiếng gào rít đầy tức giận vang lên trong trại tân binh.
"Đứng trước những thế gia thì sự kiên trì của ngươi chẳng có ý nghĩa gì hết! Ngay từ vạch xuất phát ngươi đã thua rồi! Ngươi có nhanh hơn nữa, nỗ lực nhiều hơn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả!"
"Bọn họ có danh sư chỉ bảo, có vô vàn thiên tài địa bảo, từ nhỏ lại được các loại huyết mạch cao quý rèn luyện, học tập vô song võ kỹ, ngươi lấy gì so với bọn họ? Mồ hôi của ngươi mà? Ha ha, đừng làm ta buồn cười nữa!" truyện được lấy tại truyenggg.com
Tiếng gầm gừ phẫn nộ không ngừng truyền ra từ trong làn khói, lẩn quẩn bên tai Đường Thiên.
"Cuộc sống vốn không công bằng! Vĩnh viễn không công bằng! Con kiến hôi vĩnh viễn chỉ là con kiến hôi thôi!"
"Mở mắt ra mà nhìn cho kĩ đi! Đừng mơ tưởng hão huyền nữa!"
Từ mấy ngày nay làn khói này vẫn dùng con mắt tức giận soi mới. Sau đó… Cứ vậy thôi.
Đường Thiên cũng lười đáp lời nó nhưng con hàng này không có ý tý nào, cả ngày gào rít ầm ĩ, phiền muốn chết.
Đả tọa xong Đường Thiên đứng lên, đi tới trước làn khói hỏi: "Này, ngươi có thể câm miệng lại được không?"
"Hô hô! Bị ta nói trúng tâm sự rồi sao? Con kiến hôi, thực ra ngươi đã sớm biết rồi đúng không, ngươi chẳng qua chỉ đang tự lừa dối mình mà thôi, ha ha!" Làn khói cười vang.
"Ừ!" Đường Thiên gật đầu lia lịa: "Ta đã sớm biết, sớm biết ngươi là loại hàng kém chất lượng!"
"Ngươi!" làn khói giận tím mặt.
"Quả là kẻ thất bại." Đường Thiên lắc đầu nói: "Người thất bại quả nhiên luôn tìm cách viện cớ. Còn gọi là cái gì mà Thôn quang thiết quyền chứ, kẻ yếu ớt như ngươi cũng có thiết quyền sao? Giờ ta không có hứng với ngươi, nói cho ngươi biết, nếu ngươi không câm họng lại ta sẽ xóa sổ ngươi luôn."
"Ngươi dám!" làn khói giận dữ.
"Sao ta lại không dám?" Đường Thiên cười nhạt: "Ngươi quên đây là địa bàn của ai à? Đường Nhất, có cách gì xóa sổ con hàng này không?"
Đường Nhất trầm trọng nói: "Có thể ném nó vào tường võ kỹ để thôn phệ thẻ Hồn Tướng tạo thành Hồn tướng mới."
Đường Thiên lắc đầu: "Loại mặt hàng cùi bắp, tinh thần yếu ớt này thì có thể tạo ra được Hồn tướng ngon sao? Có chỗ nào giống như thùng rác không?"
Làn khói khẩn trương: "Lẽ nào ngươi không cần Thôn quang thiết quyền sao? Nó là võ kỹ vô song đấy!"