Chân lực Khổng Tước lạnh như băng chảy xuôi toàn thân, tâm Đường Thiên như băng tuyết.
Không khí xung quanh như bị giam lại. Từng lớp chân lực cuộn trào mãnh liệt trong phương viên ba trượng bị khuấy động điên cuồng gào thét, tạo nên những tầng sóng trong suốt. Tiếng sét đánh trầm thấp quanh quẩn trong những làn sóng trong suốt này.
Chân lực thật mạnh mẽ!
Nhưng trên khuôn mặt ngẩng lên của Đường Thiên không hề có một chút kinh sợ.
Tay phải buông xuống bên người, đầu ngón tay nở ra hoa lửa màu lam sậm. Năm ngón như móc câu, khuỷu tay lật một cái, đột nhiên tung ra một trảo.
Chân lực sắc nhọn mà băng lãnh theo đầu ngón tay đột ngột bắn ra, cùng Đại Bi Lôi Âm chưởng của Dư Thuận trực tiếp va chạm, không hề có chút kỹ xảo nào.
Vù!
Chỉ lực của Hỏa Liêm Quỷ Trảo giống như năm ngọn trường mâu bén nhọn, xuyên thủng chưởng kình đối phương.
Nhưng phạm vi bao phủ của chưởng kình do Dư Thuận đánh ra cực lớn. Dù bị xuyên thủng, nhưng dư thế vẫn lao tới Đường Thiên. Trong khoảnh khắc chưởng kình sắp chạm vào cơ thể, đôi mắt Đường Thiên đột nhiên bắn ra chùm hào quang màu lam, Huyết Xung thuẫn đã chuẩn bị từ sớm dựng thẳng trước ngực.
Oanh!
Thân hình Đường Thiên trầm xuống, cát vàng dưới chân ầm ầm nổ tung, bay ra khắp nơi.
Xung quanh Đường Thiên hình thành một cái hố đường kính ước hai thước, sâu chừng nửa thước.
Thế tới ào ạt của Dư Thuận giống như bị rắn cắn, gượng ép xoay thân hình giữa không trung, bay về phía sau mấy trượng mới ngừng lại. Gương mặt Dư Thuận âm trầm như nước. Chưởng kình của gã hoàn toàn bị Đường Thiên xuyên thủng, chỉ lực quỷ dị chui vào kinh mạch gã. Gã phải mất ba lần hô hấp, mới có thể đem loại chỉ lực quỷ dị kia hóa giải.
Không ngờ còn có chỉ lực có thể xuyên thủng Đại Bi Lôi Âm chưởng của mình!
Trong lòng gã nghiêm nghị. Chưởng kình của Đại Bi Lôi Âm chưởng như sấm sét, trong võ kỹ thất giai, tuyệt đối là chưởng pháp cương mãnh đứng đầu. Môn chưởng pháp này, gã tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh. Với võ giả Thiên Lộ bình thường, chỉ cần một chưởng là mất mạng.
Cường giả Thiên bảng!
Dư Thuận nheo mắt lại, chân lực xoay chuyển, xẹt xẹt, hai tay gã hiện lên một tầng điện mang chói mắt.
Gã chỉ thấy mắt hoa lên, rồi đột nhiên mất đi tung tích đối phương!
Trong lòng Dư Thuận nảy lên. Toàn thân phòng bị cao độ, chuẩn bị nghênh tiếp công kích của đối phương. Nhưng năm sáu giây trôi qua vẫn không có chút động tĩnh. Không ổn, bị lừa rồi!
Dư Thuận nhìn thấy một ảo ảnh như ẩn như hiện trong đám người, lãnh khốc thu gặt sinh mệnh.
Đáng ghét!
Gã không chút do dự bay qua.
Đối thủ của Vĩnh Thu là Đường Nhất. Hồn tướng của gã cũng là một tên Hồn tướng bát giai dùng đao, tên là Phong Sửu. Tướng mạo Phong Sửu cực kỳ xấu xí, nhưng chính là danh gia đao pháp sáu mươi năm trước. Phong Sửu là trợ thủ tốt nhất của Vĩnh Thu, thực lực bát giai, cũng là cực hạn mà Vĩnh Thu có khả năng khống chế. Tạo nghệ của Phong Sửu trên đao pháp cực cao, trong bát giai, hiếm có địch thủ.
Nhưng bây giờ, đứng trước tên Hồn tướng cũng dùng đao này, Phong Sửu lại bị áp chế hoàn toàn.
Vĩnh Thu lần đầu nhìn thấy Phong Sửu vừa đối mặt liền bị áp chế. Hồn tướng thật lợi hại! Trong mắt gã hiện lên một tia sáng, nếu mình có thể sử dụng được Hồn tướng dũng mãnh, gan dạ như thế...
Lặng yên không một tiếng động, năm thanh phi đao xuất hiện trên tay. Tay run lên, năm thanh phi đao mang theo tiếng rít ai oán, vẽ ra năm vòng cung quỷ dị, thẳng lấy Đường Nhất.
Đường Nhất nhìn cũng không thèm, tay nâng trảm mã đao lên như không có vật gì, tùy ý vỗ một cái. Năm thanh phi đao giống như đánh lên trên một mặt vách tường vô hình, bắn ngược trở ra.
Hứng thú trong mắt Vĩnh Thu càng đậm, mười ngón như bay, vô số ám khí bay ra từ giữa ngón tay. Được rót vào chân lực hành mộc, khiến chúng như một màn mưa, bao trùm đất trời hướng Đường Nhất đánh tới.
Đường Nhất không chút động lòng, đao thế mạnh mẽ dứt khoát, nhưng ánh đao lại kín như bưng, khí phách tuyệt luân. Ám khí đụng tới màn đao, như mưa rơi xuống lá chuối.
Nhưng ám khí của Vĩnh Thu giống như vô cùng vô tận, liên tục tràn ra từ mười ngón tay của gã.
Vĩnh Thu cùng Phong Sửu liên thủ, cũng miễn cưỡng ngăn trở Đường Nhất.
Những võ giả khác căn bản không thể nhúng tay. Khí kình bá đạo do những ám khí kia xối xả đánh lên màn đao tạo nên, khiến cho bọn họ không thể tới gần.
Trong lúc đó, cuộc chiến của Hạc và Thủy Thừa lại là một quang cảnh khác.
Hai người đều là kiếm khách, đều là lấy nhanh đánh nhanh, hai bóng người như điện, vừa đụng vào liền tách ra.
Thủy Thừa dùng chính là một thanh thứ kiếm dài nhỏ, thân hình phiêu hốt, kiếm pháp biến hóa quỷ dị khó dò. Mà Hạc cũng nhanh tương tự, lại như một con hạc đen múa trong không trung, tiêu sái linh động, kiếm pháp không có một chút khí tức âm quỷ, đường đường chính chính.
Đường Thiên giống như một con cá chạch, thoắt ẩn thoắt hiện trong đám người hỗn loạn.
Có điều những kẻ này rõ ràng khó chơi hơn nhiều so với thủ hạ của Tân Lập. Sau hoảng loạn lúc đầu, bọn họ cũng trấn định lại. Võ giả cấp Thiên Lộ đối với Đường Thiên tuy rằng không có bao nhiêu uy hiếp, nhưng chỉ cần vòng trong hai chiêu, hắn không giết chết đối phương, thì võ giả bên cạnh sẽ tìm đến ngay.
Đường Thiên liên tục giết chiết sáu người, liền bị ba người cuốn lấy. Phía sau truyền tới một tiếng quát lớn, Dư Thuận đánh tới.
Chưởng kình cuộn trào mãnh liệt từ phía sau ầm ầm áp tới.
Đường Thiên rồi đột nhiên huýt dài một tiếng, tay phải Hỏa Liêm Quỷ Trảo, tay trái Huyết Xung thuẫn hung hãn chém ra. Một luồng đao khí phá không bay ra, chính là Không Khí Thuẫn Kích thuật!
Nghe được tiếng huýt dài Đường Thiên, Lăng Húc vốn mai phục giật mình, nhiệt huyết đột nhiên vọt tới não.
Đây là ám hiệu kế hoạch tốt!
Khinh công Lăng Húc rất bình thường, cao thủ đối phương lại nhiều như mây, nếu gã áp vào quá gần, thì rất dễ bị lộ. Vì vậy gã luôn mai phục tại một nơi cách chiến trường chừng năm mươi trượng, chờ đợi lệnh công kích.
Chính là lúc này!
Hỏa Liệt điểu liền xông ra ngoài!
Cuồng phong mạnh mẽ lướt qua làm rung chuyển tầm mắt, khiến chiến ý trong cơ thể Lăng Húc đột nhiên thiêu đốt, nhiệt huyết sôi trào!
Hỏa Liệt điểu, sau khi được Tái Lôi cải tiến lần nữa, các phương diện tính năng tăng rất mạnh. Khiến Tái Lôi cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là, không ngờ Hỏa Liệt điểu lại sinh ra một thứ tương tự võ hồn. Tuy rằng nó còn rất yếu, nhưng điều này có nghĩa là Hỏa Liệt điểu đã phát sinh biến hóa về chất. Hỏa Liệt điểu biến thành thứ có điểm tương tự như cơ quan hồn giáp.
Tốc độ, tốc độ của Hỏa Liệt điểu gấp ba lần trước đây!
Tốc độ điên cuồng như thế khiến Lăng Húc như người điên, phí không ít thời gian mới thích ứng được.
Thế nhưng khi thích ứng được, Lăng Húc lại thích loại cảm giác nhanh như sấm chớp này.
Gia tốc! Gia tốc! Lại gia tốc!
Hỏa Liệt điểu cũng cảm thụ được chiến ý của Lăng Húc, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh. Khi tốc độ đột phá cực hạn bình thường, oanh, một đoàn lửa đỏ bỗng nhiên toát ra từ giữa các ngón chân nó.
Ngọn lửa vừa gặp gió liền tăng mạnh, chớp mắt trước liền bao phủ toàn thân Hỏa Liệt điểu.
Lăng Húc lúc đầu cả kinh, nhưng khi phát hiện ngọn lửa này, không những không có chút thương tổn đối với gã, còn làm chân lực trong cơ thể gã trở nên càng linh động. Ngọn lửa cũng bao phủ cả Lăng Húc.
Lăng Húc bỗng nhiên cảm giác như mình và Hỏa Liệt điểu giống như một thể, ăn ý không thể nói ra.
Động tĩnh Hỏa Liệt điểu bức tốc vốn không nhỏ, lúc này toàn lực lao đi, lập tức kinh động mọi người trên chiến trường.
Nhưng... Nó tới quá nhanh rồi!
Mọi người chỉ cảm giác một thân ảnh cả người cháy rực, như một mũi tên phẫn nộ, hướng bọn họ vọt tới, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt bọn họ. xem tại truyenggg.com
Đây là cái gì?
Bỗng nhiên, một khuôn mặt điên cuồng hiện ra trong ngọn lửa. Đám võ giả kinh hãi, dồn dập giơ lên binh khí che ở trước ngực. Vô số hàn mang tỏa ra từ ngọn lửa, trong nháy mắt bao phủ bọn họ. Lăng Húc mang theo khí thế hung hãn, bọn họ không kịp có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể vô thức chống lại.
Hàn mang gần như đồng thời bắn trúng binh khí bọn họ.
Một luồng lực lượng cực mạnh giống như dời non dốc biển mà tới, bang bang bang, ba tên võ giả văng ra mấy trượng như đống cát, tất cả đều thất khiếu chảy máu, hơi thở hoàn toàn không còn.
Lăng Húc giết xong, dưới thân Hỏa Liệt điểu không hề giảm tốc độ, đột nhiên phát lực, bay lên trời.
Mái tóc dài màu bạc của Lăng Húc được bao phủ bởi một quầng lửa đỏ rực. Tóc bạc tùy ý bay lượn trong không trung, liền múa thành một đóa hoa lửa bùng nở.
Cú nhảy này của Hỏa Liệt điểu vượt quá năm trượng. Nhìn nét kinh sợ và hoang mang trên mặt của đám võ giả trước mắt, khuôn mặt Lăng Húc trở nên bình tĩnh không dao động, nhìn không ra một chút điên cuồng thường ngày. Gã giống như hỏa diễm kỵ sĩ cổ đại, sát ý tràn ra bốn phía.
Ngân thương vui sướng reo lên, dường như nó đang thưởng thức niềm vui từ lâu chưa có.
Đột nhiên, Lăng Húc như có chút cảm ngộ, thương tiêm hải vốn là thương pháp chiến trường cổ đại!
Gã giống như bị sét bổ trúng. Rất nhiều phương pháp phát lực của thương tiêm hải, đặc biệt kỹ xảo phát lực, ào ào xuất hiên trong đầu gã. Gã trở nên thông suốt!
Lần trước, gã cảm thấy thương tiêm hải có rất nhiều kỹ xảo dùng cho chiến trường, nhưng gã cho rằng đây là đặc thù của thương pháp cổ đại. Trong khoảng thời gian này, gã cũng luôn luôn thử phương thức chiến đấu khi cưỡi Hỏa Liệt điểu. Nhưng từ đầu gã không hề nghĩ tới, thương tiêm hải vốn là thương pháp chiến trường cổ đại dùng trên chiến trường!
Lão sư chưa từng nói qua cho gã, thương tiêm hải cần phải có tọa kỵ!
Không sai, thương tiêm hải cần phải có tọa kỵ. Chỉ khi thương tiêm hải có được tọa kỵ, thì nó mới là thương tiêm hải chân chính!
Chút giác ngộ này giống như tia chớp lướt qua trong đầu Lăng Húc. Khi gã phục hồi tinh thần, thì đã vọt tới trước mặt địch nhân, không cần nghĩ, ngân thương trong tay nhẹ nhàng đâm ra!
Một thương này nhẹ nhàng trước nay chưa từng có, ngón tay gã vô cùng mềm dẻo chà xát cán ngân thương!
Nhưng ngân thương lại trở nên nghe lời vô cùng, cứ như lướt ra từ đầu ngón tay gã, mang theo độ xoáy rất nhỏ.
Dương Giác Phong Linh treo tại trên chùm tua ở mũi thương bị tung lên. Sau khi nhận được món đồ này từ Ẩn Kiếm thánh, Lăng Húc liền đem nó treo trên ngân thương, chỉ là cho tới giờ nó vẫn chưa từng vang lên.
Leng keng!
Một tiếng chuông gió nhẹ nhàng, dường như xuyên ra từ trong tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc của lịch sử, đi thẳng vào lòng người.
Thân thể Lăng Húc chấn động, gã không thể tin tưởng mà mở to hai mắt.
Phốc!
Võ giả trước mặt tựa như bị mê hồn, không chút động đậy. Ánh sáng bạc lóe lên, mũi thương lặng yên không một tiếng động đâm vào lồng ngực hắn. Ầm, võ giả vô lực ngã xuống đất, nhưng trên mặt hắn không hề có một chút đau đớn nào.
Khi nhìn thấy thần tình khuôn mặt của võ giả lúc đổ xuống, Lăng Húc chấn động.
Hỏa Liệt điểu không hề dừng lại, giống như một đoàn lửa bập bùng, lướt qua mấy tên võ giả.
Lăng Húc vô thức ra thương, phốc phốc phốc. Thương của gã trở nên nhanh như sấm chớp, mắt thường không cách nào theo kịp. Ánh sáng bạc lóe lên liền có một người ngã xuống đất, trên mặt những kẻ ngã xuống đất đều như nhau, không hề có vẻ đau đớn.
Chờ Lăng Húc phục hồi lại tinh thần, gã đã đem doanh địa đối phương đánh thông suốt. Trên đường gã vừa mới xông qua là một vùng thi thể ngổn ngang. Chân lực trong cơ thể không có chút cảm giác tiêu hao. Gã cảm giác vừa rồi bản thân chỉ mới bước đi mấy mươi trượng trong khoảng sân vắng mà thôi.
Lăng Húc không thể tin nhìn Dương Giác Phong Linh treo trên ngân thương trong tay.
Ngón tay vô thức miết nhẹ thân thương. Tiếng chuông gió thản nhiên vang lên, réo rắt, mê người, chui thẳng vào lòng gã, hô ứng cùng chân lực trong cơ thể gã.
Bỗng nhiên nghe được tiếng Đường Thiên huýt dài, gã phục hồi lại tinh thần, không chút do dự thôi động Hỏa Liệt điểu, rời khỏi chiến trường.