Ở một sa mạc hiếm người đặt chân tới lại có thể gặp võ giả bất cứ lúc nào
Một võ giả trung niên đội nón vành rộng, bên cạnh gã là mấy tên tùy tùng đang quan sát xung quanh với vẻ cảnh giác
"Thả lỏng chút đi." Võ giả trung niên mỉm cười:"Ở đấy sẽ không có ai nhận ra chúng ta đâu."
"Đại nhận, ngài có cho rằng Ổ Thiết Vũ dựa vào bản lĩnh của mình đánh bại Khang Đức không?" Một thiếu niên mặc áo xanh kiểu văn sĩ hỏi với vẻ nghi ngờ, thiếu niên này môi hồng răng trắng, tiêu sái phong lưu, cây quạt trong tay khẽ phe phẩy
"Thế nào là dựa vào bản lĩnh? Thế nào là không dựa vào bản lĩnh?" võ giả trung niên không nghĩ như vậy:" Thắng chính là thắng mà thua chính là thua. Trên đời này kẻ thắng làm vua, thua làm giặc, ai quan tâm đến việc ngươi chiến thắng như thế nào chứ."
"Lão tặc Khang Đức sao có thể dễ dàng thất bại như vậy!" thiếu niên áo xanh nghiến răng nói
"Thua cũng đã thua rồi, đừng tỏ vẻ không phục như thế." Võ giả trung niên cười nói:"Chẳng qua cơ hội tuyệt hảo này đến chẳng đúng lúc chút nào. Nếu không phải đám Dư Thuận vừa chiến bại thì Phách Võ thừa cơ tiến công ắt giành được ngôi đệ nhật."
Tinh thần thiếu niên khẽ động:"May mà đám Dư Thuận vô tích sự đã phá hỏng cơ hội này."
"Ai da, ngươi vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận rồi." võ giả trung niên khẽ trách:"Chúng ta đã giao chiến nhiều lần như vậy thì 3 người Dư Thuận là kẻ thế nào ngươi còn không rõ sao? Đội hình với ba người Dư Thuận cộng với một trăm tinh nhuệ Phách Võ liệu ngươi có thắng nổi không?"
Thiếu niên áo xanh xấu hổ lắc đầu: "Không thể, chạy càng xa càng tót, ặc, không chừng muốn chạy cũng khó."
"Hiểu được là tốt!" võ giả trung niên mỉm cười rồi chợt nói với giọng nghiêm túc: "Ba người và một gã Hồn tướng thế mà Dư Thuận cụt tay, Thủy Thừa trọng thương, Vĩnh Thu bị bắt, toàn bộ tinh nhuệ của Phách Võ bị diệt, chiến tích như thế này mấy năm nay đã có ai làm được chưa?"
"Không có ai!" mặt thiếu niên áo xanh càng đỏ
"Đúng vậy, không có ai." Võ giả trung niên khẽ thở dài:" Mấy ngày này ngay cả ta đôi khi cũng tự hỏi nếu là mình thì có thể làm được không? Nghĩ đi nghĩ lại ta vẫn không nắm chắc. Dư Thuận,Thủy Thừa, Vĩnh Thu nếu chỉ có hai người ta đã cảm thấy vướng tay, nếu ba người thì ta vẫn có thể chiến thắng nhưng e rằng phải trả giá không nhỏ. Mà nếu thêm một trăm tinh nhuệ Phách Võ thì ta sẽ chọn bỏ chạy."
"Nhưng mà xét xếp hạng thì ba người nhóm Đường Thiên cũng không được tính là cường giả mà." Thiếu niên áo xanh nghi ngờ
"Xếp hạng không thể nói rõ tất cả mọi chuyện" võ giả trung niên lắc đầu nói:"Nếu xét theo xếp hạng thì khoảng cách giữa chúng ta và Khang Đức rất nhỏ nhưng nếu thực sự giao chiến thì Khang Đức dễ dàng có thể đánh bại chúng ta."
Thiếu niên áo xanh dường như đang suy nghĩ điều gì đó rồi trầm giọng nói:"Ta đã điều tra lai lịch bọn họ. Ba người này đột nhiên xuất hiện, tiến vào Thiên bảng đã sớm thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Trong ba người này thì Hạc đến từ chòm Thiên Hạc, là đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất của Hạc phái. Lai lịch của Lăng Húc cũng không rõ ràng, không ai biết hắn đến từ đâu, thương pháp của hắn xuất chúng, hắn sử dụng cơ quan thú là Hỏa Liệt Điểu, toàn thân bốc lửa, tốc độ cực nhanh. Còn thân phận của Đường Thiên lại cực kì có ý tứ, hắn chỉ đến từ một tinh cầu ngoại biên tên là Võ An tinh
"Tinh cầu ngoại biên?" võ giả trung niên ngẩn người, tinh cầu ngoại biên có thể nói là loại tinh cầu kém nhất, mật độ năng lượng của nó rất thấp, thấp nhất trong số những tinh cầu, nói chính là tinh cầu hoang vu hẻo lánh nhất toàn Thiên lộ
"Vâng, lai lịch của hắn rất dễ điều tra." Thiếu niên áo xanh nói:"Từ nhỏ, hắn lớn lên với mẹ nhưng mấy năm trước mẹ hắn qua đời. Hắn học trong một học viện tên là học viện An Đức, có một điều trùng hợp là Thượng Quan Thiên Huệ của chòm Anh Tiên chính học cùng với hắn, hai người là thanh mai trúc mã của nhau
"Thượng Quan Thiên Huệ của chòm Anh Tiên sao?" Võ giả trung niên hơi giật mình
Chòm Anh Tiên xuống cấp đã lâu, gần như bị thập cửu châu Bắc Thiên đá đi. Mấy năm nay, nhân vật có số má xuất hiện ở chòm Anh Tiên duy nhất chính là Thượng Quan Thiên Huệ. Có tin đồn rằng Vương miện Anh Tiên cũng nằm trong tay Thượng Quan Thiên Huệ. Chòm Anh Tiên xuống cấp hoàn toàn là do Vương miện Anh Tiên đột nhiên suy yếu tạo ra. Thánh bảo suy yếu làm cho toàn bộ bí bảo hệ Anh Tiên cũng suy yếu theo, uy lực giảm mạnh.
Mà Thượng Quan Thiên Huệ dường như đã tìm được biện pháp khôi phục sức mạnh cho Vương miện Anh Tiên, bí bảo hệ Anh Tiên đang hồi phục nhanh chóng, thực lực của chòm Anh Tiên cũng tăng mạnh. Mà một số người quan tâm đã phát hiện mật độ năng lượng của chòm Anh Tiên đang lặng lẽ khôi phục
Thế phục hưng của chòm Anh Tiên đã không thể ngăn cản.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa, dù chòm Anh Tiên suy yếu ra sao cũng thuộc hệ tinh cầu Bắc Thiên, bây giờ thế phục hưng đã rõ như vậy tuyệt đối không phải là đối tượng mà chòm sao nhỏ xếp hạng phía sau ở Nam Thiên như Sài Lang tọa có thể so sánh.
Cho nên khi võ giả trung niên nghe thấy tên Thượng Quan Thiên Huệ tức thì cảm thấy giật mình.
"Đúng! Quan hệ giữa Đường Thiên và Thượng Quan Thiên Huệ không đơn giản chút nào, Thượng Quan gia đã coi Đường Thiên là cô gia rồi. Một thời gian trước, Đường Thiên đã tới chòm Anh Tiên tìm Thượng Quan Thiên Huệ nhưng Thượng Quan Thiên Huệ không ở đó. Đường Thiên đã hóa giải nguy cơ cho Thượng Quan gia, bây giờ Thượng Quan gia đã trở thành đệ nhất thế gia ở chòm Anh Tiên. Nghe nói nguy cơ lần đó của Thượng Quan gia do Tộc Minh đứng sau điều khiển. Kết quả đã chọc giận Đường Thiên nên trước khi rời đi hắn đã nhờ bạn tốt của mình là Thiên Thác đao Ngũ Quang tốn ba tháng để quét sạch toàn bộ cứ điểm của Tộc Minh ở chòm Anh Tiên. Thế lực của Tộc Minh ở chòm Anh Tiên bị nhổ tận gốc khiến cho Đường Thiên có danh vọng và sức ảnh hưởng rất lớn ở chòm Anh Tiên. Ngoài ra Đường Thiên còn có sự hậu thuẫn của Quang Minh Võ Hội."
Đường Thiên là người đứng đầu nên thiếu niên áo xanh điều tra hắn cực kỳ tỉ mỉ
"Quả là nhân vật lợi hại, xuất thân từ tầng lớp thấp lại có thể đạt được thành tựu kinh người như vậy." võ giả trung niên cảm khái vạn phần
Mời các huynh đệ tham gia dịch với nhóm. Bạn hãy tập dịch với tại hạ, ta sẽ hướng dẫn tận tình. Mời gửi mật thư cho tại hạ.
"Vâng, cực kỳ lợi hại." giọng thiếu niên áo xanh cũng tăng thêm vài phần bội phục:"Người này chỉ số thông minh không cao, thiên phú cũng rất kém nhưng kiên nhẫn không ai bì được, hắn bỏ ra tròn năm năm để luyện võ kĩ cơ sở, trở thành học sinh lưu ban nổi tiếng nhất ở đó, nhận đủ mọi loại chế nhạo đến nối học viện An Đức phải trục xuất hắn đi. Không ngờ được học viện Sa Kỳ Mã nhắm trúng rồi không hiểu sao đầu óc đột nhiên sáng láng, thực lực tăng mạnh, nhanh chóng trở thành cao thủ ở đó."
"Có mắt không tròng!" võ giả trung niên hừ lạnh một tiếng:"Thủ hạ của ta, chỉ cần kẻ nào có chí khí dùng năm năm để tu luyện võ kĩ cơ sở chắc chắn ta sẽ thu làm đệ tử, tự mình chỉ bảo. Nhưng đám người các ngươi đừng nói là năm năm mà chỉ một năm cũng chẳng có ai. Tên nào cũng mắt cao hơn đầu, cho rằng mình là thiên tài! Giờ biết rõ thiên tài thực sự là như thế nào rồi chứ!"
Mấy người xung quanh đều lộ vẻ xấu hổ, nhất là thiếu niên áo xanh, vẻ xấu hổ càng rõ. Kỳ thực lúc thủ hạ điều tra được tin này hắn gần như không tin vào mắt mình. Năm năm luyện võ kĩ cơ sở, đùa ta à? Năm năm quý giá lại lãng phí vào võ kĩ cơ sở chẳng có lợi ích gì.
Nhưng thực lực của Đường Thiên bây giờ lại khiến hắn cứng miệng không trả lời được
Thiếu niên áo xanh nói sang chuyện khác:"Vấn đề bây giờ là vì cái gì mà ngay từ đầu Ổ Thiết Vũ đã xác định sẽ đối phó với đám người Đường Thiên. Bọn Đường Thiên không trêu vào hắn mà."
"Có người đứng sau Ổ Thiết Vũ." Võ giả trung niên khẳng định:"Ta đã giao thủ với hắn lâu nay nên có thể hiểu hắn. Hắn nhìn như kẻ hữu dũng vô mưu nhưng thực ra vô cùng khôn khéo, tuyệt đối không phải người lỗ mãng."
"Người phía sau Ổ Thiết Vũ vì sao muốn nhằm vào bọn Đường Thiên? Mục đích của hắn là gì?" thiếu niên áo xanh nghi ngờ
"Chuyện đó không liên quan đến chúng ta." Võ giả trung niên dứt khoát:" Bất kể mục đích của hắn là gì thì một núi cũng không thể có hai hổ! Ổ Thiết Vũ đã đánh bại Khang Đức, dã tâm xưng hùng Sài Lang tọa đã lộ rõ, hắn có thể bỏ qua ta sao?"
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" thiếu niên áo xanh vội hỏi
"Chúng ta á? Chúng ta theo Đường Thiên!" Một tia sáng lạnh lẽo hiện lên dưới vành nón võ giả trung niên, gã bình tĩnh nói:" Đừng để bị đối phương dọa. Ngươi phải nghĩ xem vì sao mà người phía sau Ổ Thiết Vũ không tự mình ra tay mà phải sai khiến Ổ Thiết Vũ. Hiển nhiên vì đám người Đường Thiên cũng không đơn giản mà khiến cho người sau màn có điều cố kỵ. Đã thế thì cứ để bài trên bàn đối nhau đi."
"Cuối cùng cũng đánh nhau sao?" Khuôn mặt thiếu niên áo xanh kích động, phấn khích vô cùng. Các hộ vệ khác cũng đứng lên kích động, những người này hàng ngày đều nghe kể về Ổ Thiết Vũ thế này thế kia, cảm giác giống như ngày mai toàn bộ Sài lang tọa rơi vào tay Ổ Thiết Vũ đó khiến cho mọi người rất không thoải mái
"Ha ha." Võ giả trung niên khẽ cười dưới vành nón:" Ổ Thiết Vũ tử chiến đến cùng, nếu hắn thắng trận này thì chỗ tốt không cần nói nhưng nếu bại thì hắn trắng tay rồi. Đừng nhìn hắn giờ tỏ vẻ không chú ý nhưng chắc chắn hắn đã có sự chuẩn bị
Mắt thiếu niên áo xanh sáng lên:"Ngài nói về người đứng sau màn à?"
Võ giả trung niên chỉ cười không đáp
Bởi Ổ Thiết Vũ tuyên bố sẽ tàn sát tất cả nên mọi bộ lạc trên sa mạc đều tụ tập đến bộ lạc Hoản Lang. Chỉ là bây giờ nơi này đã đổi tên là bộ lạc Sài Lang, trại được dựng mới không ngớt, quả thực náo nghiệt
Bốn mươi bốn bộ lạc, bộ lạc nhỏ nhất chỉ có hơn bốn mươi người mà bộ lạc lớn hơn một chút cũng chỉ có sáu nghìn người còn đại đa số tầm sáu bảy trăm người. Tất cả tụ họp lại khiến cho nhân khẩu của bộ lạc Sài Lang giờ xấp xỉ năm vạn người
Đối với Sài Lang tọa thì đây chỉ là một lực lượng nhỏ bé không đáng kể nhưng đây đã là toàn bộ lực lượng trên sa mạc
Mấy ngày này Binh bận tối mắt tối mũi, trong mắt hắn thì bộ lạc Sài Lang còn không bằng cả thổ phỉ. Một khi gặp chuyện liên quan đến vấn đề quân sự là bệnh nghề nghiệp của hắn lại nổi lên khiến hắn rất muốn bắt người.
Cải tổ bộ lạc Sài Lang, ít nhất cũng phải biến nó thành 1 thế lực phụ thuộc tạm coi là hợp lệ
So với những thế lực phụ thuộc binh đoàn trước kia thì bộ lạc Sài Lang còn kém cả vạn dặm nhưng dù biết điều này cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng qua là bệnh nghề nghiệp khiến Binh không làm không chịu được
So với những kẻ đang lo lắng dưới kia thì Binh thấy mình chẳng cần phải lo gì
Bởi trong mắt hắn Đường Thiên là thứ quái thai sinh ra để chiến đấu!
Chỉ cần thực lực hai bên không chênh nhau quá nhiều thì muốn thắng thằng ôn đó không dễ chút nào. Điều duy nhất khiến Binh phải tiếc nuối chính là Đường Thiên không sinh ra để phục vụ cho chiến dịch. Những chiến dịch quy mô lớn mới là chiến trường ưa thích của Binh.
Bây giờ nhìn cường giả chiến đấu với hắn chẳng khác nhìn hai tên lưu manh choảng nhau trên phố
Chỉ là...
Nhìn mấy tên khốn kiếp xiêu vẹo trước mặt là hắn lại điên đầu. Binh đã chọn tất cả võ giả cấp Thiên Lộ của bộ lạc Sài Lang để tạo thành binh đoàn Sài Lang, hắn cũng không trông chờ vào việc có thể kiếm lợi gì từ mấy thằng này mà chỉ hi vọng ít ra cũng có một đội ngũ
Hắn chọn những thiếu niên có thiên phú không tồi rồi lệnh cho Hỏa Mã Nhĩ lặng lẽ đưa họ về thành Tam Hồn
Trải qua ba ngày thao luyện mà đám ngu ngốc này vẫn ngơ ngác, sai lệch lung tung, khiến cho Binh không đành lòng nhìn nữa. Một đám ô hợp đầu đường xó chợ, những từ này cũng không đủ để tả về đám này.
Mất nhiều thời gian vào những sai lầm cùi bắp kia làm cơn giận của hắn sắp bùng lên.
Hắn chưa từng gặp đội ngũ nào ngu như thế, tu dưỡng kém như thế, chưa từng có! Thỉnh thoảng hắn còn hoài nghi quyết định của mình liệu có sai lần không...
Hít sâu... Hít sâu... Bình tĩnh... Bình tĩnh... truyện được lấy tại truyenggg.com
Bỗng người hắn cứng đờ, trên khuôn mặt tú lơ khơ hiện lên vẻ kinh ngạc, trong trại tân binh truyền đến một dao động kinh người
Đường Thiên đột phát cấp bảy!