Chiến Thần Bất Bại

Chương 286

Vị võ giả trung niên nhìn người vừa tới trước mắt, hơn phân nửa khuôn mặt của hắn được che khuất dưới chiếc nón khiến người ta không thể nhìn sắc mặt hắn biến hóa ra sao.

Người vừa tới là một vị nam tử ước bốn mươi lăm tuổi, tướng mạo bình thường, nhìn qua rất phổ thông, trên mặt hắn đầy vẻ tươi cười, cung kính hành lễ: "Hoài tiên sinh, có thể trông thấy ngài thực là cao hứng."

Dưới chiếc nón có tiếng cười khẽ vang lên: "Ta cũng rất hiếu kỳ, sao ngươi lại tìm tới ta?"

"Thiên câu Hoài Bạch Hoa, một trong ba đại cự đầu của Sài Lang tọa, thanh danh hiển hách,dù ở nơi nào cũng không thể che dấu được quang mang trên người ngài a." Nam tử cung kính nói.

Hoài Bạch Hoa biết đối phương chẳng nói thật lòng, nhưng hắn cũng không quan tâm, thản nhiên nói: "Các hạ mất nhiều công sức để tìm tại hạ như vậy, không phải chỉ để nói mấy lời dễ nghe này chứ."

"Ngài mắt sáng như đuốc a!" Nam tử vẫn giữ nguyên vẻ cung kính nói: "Lần này tìm đến Hoài tiên sinh, là muốn cùng với Hoài tiên sinh bàn sinh ý."

"Sinh ý?" Dưới nón vang lên một tiếng cười khẽ: "Nói nghe thử một chút xem."

"Hiện tại, khí thế của Ổ Thiết Vũ đang dâng cao, Hoài tiên sinh chuẩn bị làm gì?" Khuôn mặt nam tử đầy vẻ cung kính, nhưng ngôn từ lại sắc như dao: "Ổ Thiết Vũ là kẻ lòng dạ hẹp hòi, trong khi Hoài tiên sinh là người cao thượng, sao có thể phụ thuộc vào kẻ như vậy, vì thế hai người chắc chắn sẽ đánh một trận."

Hoài Bạch Hoa không hề cử động: "Ngươi không cần phải vòng vèo, nói thẳng vào vấn đề đi."

Nam tử mỉm cười: "Chúng ta muốn trợ giúp Hoài tiên sinh một tay, hai bên đều đạt được cái mình muốn."

"Các ngươi? Các ngươi là ai?" Hoài Bạch Hoa làm ra bộ dáng đã sớm đoán ra, thản nhiên hỏi.

"Ta đến từ Hắc hồn." Nam tử nói.

"Vậy vì sao các ngươi lại đến đây? Ta không tin chỉ bằng vào một mình Ổ Thiết Vũ sẽ làm các ngươi cảm thấy hứng thú." Hoài Bạch Hoa cười khẽ một tiếng. Text được lấy tại TruyenGG

Trong lòng nam tử thầm lạnh buốt, quả nhiên những kẻ hùng bá một phương, mỗi người đều không là phải người đơn giản, chỉ nói sơ sơ vài câu, Hoài Bạch Hoa vẫn bất động thanh sắc nhưng bất giác đã chiếm được thế chủ động. Vẻ cung kính trên mặt hắn vẫn không giảm: "Chúng ta tới đây vì Đường Thiên."

Hoài Bạch Hoa cũng đã sớm đoán ra, nhưng đến khi nghe chính miệng đối phương thừa nhận, đôi mắt dưới chiếc nón không khỏi co lại, ngoài miệng nói: "Không ngờ Đường Thiên lại có quan hệ tới Hắc hồn!"

Sắc mặt nam tử vẫn bình tĩnh như thường: "Chỉ cần đến lúc đó Hoài tiên sinh đem Đường Thiên giao cho chúng ta là được. Đổi lại chúng ta nguyện ý đưa cho Hoài tiên sinh một kiện bí bảo không thua kém gì 【Địa Hùng Đào 】.Mặt khác chúng ta sẽ phái cao thủ đến cùng tác chiến."

Hoài Bạch Hoa rơi vào trầm tư, rồi bỗng nhiên hỏi lại: "Phía sau Ổ Thiết Vũ là ai?"

"Minh tộc." Nam tử thản nhiên nói.

Trong lòng Hoài Bạch Hoa vô cùng chấn động, đây là lần đầu tiên tâm tình của hắn thất thủ, chỉ trong giây lát, hắn nghĩ đến bối cảnh đứng sau Đường Thiên là Quang minh võ giả, cuối cùng cũng hiểu được là bản thân đã bị cuốn vào cuộc giao tranh của tam đại thế lực rồi.

Cái loại cảm giác nghẹt thở hít thở không thông này khiến hắn cảm thấy áp bức vô cùng. Sài Lang tọa vốn yên tĩnh đã lâu, nay trở thành nơi tam đại thế lực đấu đá, từ đó có thể tưởng tượng ra những xung đột phát sinh sắp tới, e rằng sẽ vô cùng khốc liệt.

Tuy trên mặt nam tử vẫn đầy vẻ cung kính, nhưng Hoài Bạch Hoa biết rõ, bản thân mình đã không có đường cự tuyệt.

Đinh Đang nhìn tư liệu trong tay, nàng xem cực kỳ tỉ mỉ. Nàng vốn cực kỳ mãn cảm với những tin tức tình báo, một người ở cái tuổi của nàng, không có bối cảnh, không có thế lực, có thể hỗn đến bạch ngân hắc hồn mã cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Nội dung của tư liệu không nhiều nhưng nàng tìm ra không ít manh mối.

Sài Lang tọa chỉ là một chòm sao nhỏ, bài danh trong bốn mươi hai túc Nam Thiên cũng nằm trong top cuối. Hơn nữa Sài Lang tọa cũng chẳng phải chòm sao mới được khám phá, nó có lịch sử lâu đời, tài nguyên khoáng sản gì gì đó, đã sớm thăm dò gần hết. Sài Lang tọa nổi danh khắp nơi vì sự cằn cỗi. Hơn nữa huyết mạch trong người Sài Lang đã sớm được vô số người trong Hắc hồn nghiên cứu qua, cũng chẳng có giá trị gì quá lớn.

Một địa phương như vậy chẳng mang lại cho hắc hồn chút tác dụng gì. Mà không riêng gì Hắc hồn, ngay cả Quang minh võ giả và Minh tộc đều không hề cảm thấy chút hứng thú gì với Sài Lang tọa.

Cho tới nay, toàn bộ Sài Lang tọa đều là thiên hạ của người Sài Lang.

Điền Tử Hi, bài danh Thiên bảng thứ 9370.

An Bạch, bài danh Thiên bảng thứ 9503.

Mao Quân, bài danh Thiên bảng thứ 9632.

Đinh Đang rất quen thuộc ba cái tên này, thậm chí nàng còn có chút qua lại với Điền Tử Hi một trong ba người đó, ba người này đều là những thưởng kim võ giả ( võ giả săn tiền thưởng ) khá nổi danh và không thuộc bất cứ thế lực nào. Thưởng kim võ giả khác với sát thủ ở chỗ, chỉ cần tiền ra đủ thì nhiệm vụ nào họ cũng dám tiếp. Thực lực của ba người đều vô cùng cường hãn, hơn nữa còn là thưởng kim võ giả có thâm niên, kinh nghiệm vô cùng phong phú.

Vậy mà ba người này lại cùng xuất hiện ở Sài Lang tọa, hơn nữa còn ở bên cạnh Ổ Thiết Vũ, hiển nhiên mục tiêu của bọn họ chính là Đường Thiên.

Đinh Đang cũng biết về giá cả, muốn thỉnh cả ba người xuất thủ, chắc chắc sẽ mất một số tiền cực lớn. Thông thường muốn thuê một võ giả Thiên Lộ cấp, nếu bỏ ra ba mươi vạn tinh tệ một ngày thì hẳn có thể thuê được không ít. Cho nên khi Ngũ Quang nghe thấy Đường Thiên nói mỗi ngày một trăm vạn, không nói hai lời lập tức đáp ứng. Còn những cường giả có mặt trên Thiên bảng thì lại có một cái giá khác. Phí chiêu mộ Mao Quân ít nhất cũng phải hai trăm vạn tinh tệ một ngày, An Bạch thì phải tới ba trăm vạn tinh tệ, còn giá cả của Điền Tử Hi thì ít nhất cũng phải năm trăm vạn tinh tệ một ngày.

Phí dụng bỏ ra cho ba người cũng phải mất một nghìn vạn một ngày.

Thời gian ba người đến Sài Lang tọa đã quá mười ngày, cũng có nghĩa là đã mất hơn một ức tinh tệ.

Sắc mặt Đinh Đang ngưng trong hẳn, điều này nói rõ đối phương không những thân gia phong hậu mà lai lịch không hề đơn giản chút nào. Những người khác thì nàng không rõ ràng lắm, nhưng về Điền Tử Hi thì nàng cũng biết một chút, những người không có chút lai lịch thì căn bản không thể làm hắn động tâm.

Từ đó có thể thấy rõ quyết tâm của người sau màn.

Nhưng sau đó Đinh Đang lập tức tỉnh táo lại, nàng đứng dậy, liếc mắt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt rơi lên người một vị đại thúc trung niên ở trong góc. Ánh mắt nàng sáng ngời, đi tới bàn đại thúc, đặt mông ngồi xuống.

Mái tóc trên đầu vị đại thúc đã có mầu hoa râm, ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, y phục hơi cũ nát, tuy uống một chén rượu rẻ tiền, nhưng trái lại, lại có mấy phần thong dong.

"Uy, Dư thúc, hỏi thăm chuyện này." Đinh Đang có vẻ tùy ý.

"Yêu, tiểu nha đầu tới rồi, ta biết là đám người kia không làm gì được ngươi mà." Dư thúc cười hi hi nói, trên mặt hắn đầy nết nhăn, thoạt nhìn có vẻ tang thương.

Đinh Đang trợn trừng con mắt: "Dư thúc, chúng ta quen biết đã lâu như vậy, ngươi có tin tức vậy mà chẳng hề lộ cho ta chút nào."

Vẻ mặt Dư thúc đầy bất đắc dĩ: "Khoảng thời gian đó ngươi không hề tới tửu quán, hơn nữa chỉ bằng đám tiểu Hà, sao có thể là đối thủ của ngươi cơ chứ?"

Việc Đinh Đang và Dư thúc đang nói tới chính chuyện lần trước Đinh Đang bị người ta theo dõi, nhưng hai người chẳng hề để tâm đến chuyện này. Đinh Đang đã sớm tìm hiểu rõ ràng, đồng thời đám ngươi đó cũng đã bị nàng diệt trừ. Hiện tại Đinh Đang cũng chẳng phải là kẻ nghèo khó trắng tay như trước kia, thoạt nhìn Đường Thiên có vẻ tùy tiện, nhưng lại rất coi trọng tin tức tình báo, vì vậy tài chính Đinh Đang nắm trong tay cũng tương đối phong phú.

Đối với một người có thâm niên như nàng, chỉ cần có tiền, thì khi bố trí giết người sẽ không lưu lại chút dấu vết nào.

"Hừ! Ta sẽ không so đo chuyện này nữa! Thế nhưng việc tiếp theo mà ta hỏi ngươi, ngươi cũng đừng có mà chơi trò lừa gạt!" Đinh Đang nói.

Dư thúc cười hi hi gật đầu: "Không giả dối, không giả dối!"

Đinh Đang chỉ tay lên kèo chấp trên vách tường: "Ta muốn nghe chuyện này."

Dư thúc lộ ra vẻ kinh ngạc, hai mắt nhìn Đinh Đang: "Sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với chuyện này?"

Đinh Đang cười tươi lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Dư thúc thân ái, ta cũng vì ngươi mà chuẩn bị một trăm vạn tinh tệ, nhưng phải để xem ngươi có biết nhìn hàng không đã."

"Một tên gia hỏa tên gọi là Địch Hàn." Dư thúc bình thản nói: "Lúc trước chúng ta có tổ chức một lần bán đấu giá nhỏ, nhưng sau khi tới Tinh Phong thành thì hắn đột nhiên biến mất, Không nghĩ tới lại chạy đến Minh tộc, nghe nói thánh bảo của Nam Thập Tự tọa hiện đang nằm trong tay Đường Thiên."

Sắc mặt Đinh Đang vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng như nhấc lên kinh đào hãi lãng ( sóng to gió lớn ). Đường Thiên chưa bao giờ che dấu mục đích hắn tới Nam Thập Tự tọa, tuy nàng chưa tận mắt nhìn thấy thánh bảo của Nam Thập Tự tọa, nhưng trong lòng cũng đã ngầm suy đoán, cái tin tức này e rằng xác thực đến chín phần, bởi vì trước đây trong lòng nàng cũng có suy đoán như vậy.

"Hẳn ngươi đã nghe nói qua truyền thuyết về Nam Thập Tự tọa, có một câu nói lưu truyền rất lâu rồi, nó nói bên trong bí bảo của Nam Thập Tự tọa có ẩn chứ một bí mật cực lớn." Dư thúc cười nói.

Đinh Đang giả vờ mỉm cười theo: "Thứ người nói đến chính là bảo tàng của Nam Thập Tự binh đoàn sao?"

"Ha ha, không có lửa thì sao có khói ( không huyệt bất lai phong: không có lỗ thì sao có gió ). Năm xưa Nam Thập Tự binh đoàn cường hãn như vậy thì làm gì có chuyện không lưu lại chút di sản gì." Dư thúc cười ha ha.

"Rất có lý." Đinh Đang gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm cười nhạt, Nam Thập Tự binh đoàn đã sớm rơi vào tay lão bản, vị Binh đại thúc kia xuất thân từ Nam Thập Tự binh đoàn, điều đó thì ai cũng biết.

"Đường Thiên có chống lưng là Quang Minh võ hội,vì thế Minh tộc cũng phải e dè, không muốn phát sinh xung đôt với Quang minh võ giả." Dư thúc cười nhạt: "Chỉ tiếc, Minh tộc là cái lũ nhà giầu mới nổi, bọn họ không biết rằng bọn họ đã bị chúng ta và Quang Minh võ hội thẩm thấu vào cực sâu. Bọn họ cho rằng đã bảo mật rất tốt, lại không biết rằng mọi người đều đã sớm biết. Quang Minh võ hội sao có thể ngồi xem đây? Hơn nữa đám người Đường Thiên cũng chẳng phải đám người mềm yếu."

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên, có tiếng đồng la vang lên, trên vách tường xuất hiện thêm một cái tên khác.

—— Hoài Bạch Hoa.

Lập tức khốn khí trong tử quán rộ hẳn lên, mọi người liên tục nghị luận với nhau.

Dư thúc ý vị sâu xa nói: "Nhìn kìa, trong Hắc hồn chúng ta đã có người không kiềm chế được nữa rồi."

Quang Minh võ hội.

Tỉnh Hào thành thành thật thật ngồi yên trước mặt một lão giả, vị lão giả râu tóc bạc trắng này chính là lão sư của hắn.

"Yên tâm, chúng ta sẽ không ngồi xem." Lão giả hòa ái cười nói: "Nếu Đường Thiên đã gia nhập vào nhất mạch của chúng ta thì chúng ta tuyệt đối không làm cho hắn phải chịu bắt nạt.Thế nhưng Võ hội không có cứ điểm ở Sài Lang tọa, còn chuyện phái người với quy mô lớn thì không có khả năng. Nhưng ta cũng đã yêu cầu Cát trưởng lão lấy bốn danh ngạch Đại Quang Minh môn."

Tỉnh Hào vô cùng vui mừng: "Thật quá tốt! Đệ tử cũng đi!"

Đại Quang Minh môn là một loại vũ khí có khả năng truyền thống cực kỳ cường đại của Quang Minh võ hội, nhưng cũng rất nổi tiếng vì phí tổn, bởi vậy danh ngạch của nó cực kỳ hữu hạn, xem ra lần này lão sư đã bỏ qua mặt mũi cố gắng tranh thủ rồi.

"Ngươi không được!" Lão giả lập tức phủ quyết: "Thiên Cầm bảo khố sắp mở, ngươi sao có thể rời đi được?"

Tỉnh Hào vội vàng nói: "Thế nhưng mà..."

Lão giả vung cánh tay lên, dứt khoát nói: "Việc này không thể thương lượng."

Nhìn thấy vẻ mặt ái đồ không vui, lão giả không khỏi cười nói: "Ngươi không cần phải lo lắng, thời gian gần đây đám người A Mạc Lý tiến bộ thần tốc, cũng nên ra ngoài học hỏi kinh nghiệm."

Tỉnh Hào vừa mới gặp qua bốn người kia, có thể nói bốn người đã tiến bộ cách đám võ giả đồng lửa một khoảng lớn.

Có bốn người này trợ giúp khiến hắn yên tâm hơn rất nhiều.

Lão giả nhìn thấy sắc mặt Tỉnh Hào thả lỏng liền nói: "Ngươi cũng nhìn lại bản thân mình đi, Đường Thiên tính cách chất phác, nhưng thực lực lại tiến bộ nhanh hơn các ngươi, đến cả vô song vũ kỹ hắn cũng sáng tạo ra, bài danh cũng đột nhiên tăng mạnh, ngươi không lên bị hắn kéo dài khoảng cách."

Sắc mặt Tỉnh Hào đầy hào khí, lòng đầy tự tin: "Lão sư yên tâm, đệ tử cũng có một chút ý tưởng về kiếm của mình, nhất định có thể thành tựu vô song."

Lão giả vui mừng gật đầu: "Ngươi luôn kiên định, ta rất yên tâm. Thế nhưng sự kiện Thiên Cầm bảo khố lần này có liên quan đến vận mệnh hai mươi năm tiếp theo của nhất mạch chúng ta, ngươi phải vô cùng thận trọng."

Chỉ tiếc, lần Thiên Cầm bảo khố này đám lão gia hỏa bọn họ không được vào, điều này làm trong lòng hắn cũng có chút ít lo lắng.

Sắc mặt Tỉnh Hào trở lên ngưng trọng hẳn: "Đệ tử sẽ không làm nhục mệnh!"

Bình Luận (0)
Comment