Chiến Thần Bất Bại

Chương 3242

 

“Lãnh Hàn Băng! Còn không mau quỳ xuống trước mặt tiền bối Huyết Vực!”, Khổng Hồng Nho nghiến răng nói.

 

“Hừ! Tôi quỳ trời lạy đất, quỳ lạy bố mẹ và vua Bắc Lương, còn loại súc sinh này không xứng để tôi quỳ!”

 

Lãnh Hàn Băng trợn trừng mắt nhìn chằm chằm bá tước Huyết Vực, không hề sợ hãi nói.

 

“Rắc!”

 

Một tiếng xương gãy vang lên, đầu gối của Lãnh Hàn Băng bật máu.

 

Bá tước Huyết Vực chỉ cần tùy ý phất tay cũng đã có thể đập nát đầu gối của Lãnh Hàn Băng.

 

Bịch!

 

Lãnh Hàn Băng mặt đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngã khụy xuống đất, nhưng cho dù là vậy, Lãnh Hàn Băng vẫn cố dùng hai tay chống đỡ, không chịu quỳ xuống.

 

“Nếu vua Bắc Lương biết chuyện này, nhất định sẽ không để ông sống sót rời khỏi nơi này!”

 

Lãnh Hàn Băng cố chịu cơn đau ở chân, gào to.

 

“Cái gì? Tiêu Chính Văn? Hừ, e rằng hắn không có tư cách xen vào chuyện này. Tỉnh Nam hiện tại đã là của nhà họ Khổng chúng tôi rồi!”

 

Khổng Hồng Nho lạnh lùng nói.

 

Lãnh Hàn Băng đương nhiên cũng biết tin tức này, cho nên mới không gọi điện cho Tiêu Chính Văn.

 

“Chỉ cần cậu quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với tiền bối thì tôi tin tiền bối Huyết Vực sẽ không…”

 

“Đừng lảm nhảm nữa!”

 

Khổng Hồng Nho còn chưa kịp nói xong, Lãnh Hàn Băng đã tức giận gầm lớn ngắt lời: “Ông nghĩ người con của Hoa Quốc như tôi ai cũng vô liêm sỉ, bán nước cầu vinh như nhà họ Khổng ông sao?”

 

“Tôi nói cho ông biết, dù có chết, tôi cũng không bao giờ quỳ xuống nhận lỗi trước loài súc sinh như vậy! Chỉ cần tôi còn sống thì nhất định sẽ không để yên chuyện này!”

 

“Ha ha ha…”

 

Khổng Hồng Nho cười lớn, nhìn Lãnh Hàn Băng, giễu cợt nói: “Cậu tự lo cho thân mình trước đi! Chỉ dựa vào mình cậu mà còn dám quản chuyện của vị tiền bối này sao?”

 

“Rác rưởi mà cứ nghĩ mình cao sang!”

 

“Anh ta không quản được, vậy còn tôi thì sao?”

 

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến.

 

Nghe thấy giọng nói này, Khổng Hồng Nho và đám người xung quanh đều sững sờ.

 

Đặc biệt là bá tước Huyết Vực, ông ta không quan tâm đến Lãnh Hàn Băng nữa, mà đứng bật dậy, chắn trước mặt con trai mình giống như gặp kẻ thù lớn.

 

Chỉ có Lãnh Hàn Băng sững sờ khi nghe thấy giọng nói này, rồi một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt hắn.

 

Lúc này, một người đàn ông cường tráng như tháp sắt đang đứng ở cửa, ra hiệu cho người thanh niên phía sau.

 

Khoảnh khắc người thanh niên bước vào phòng, biểu cảm của Khổng Hồng Nho và bá tước Huyết Vực thay đổi ngay lập tức.

“Long Hình, cậu giúp anh ta bôi thuốc đi!”

Bình Luận (0)
Comment