Chiến Thần Bất Bại

Chương 350

Đây là cái gì?" Đường Thiên há miệng thật to, vẻ mặt dại ra mà nhìn cái thạch động thật lớn ở trước mặt.

Con mắt sắc bén của Hạc nhìn vào thạch bích, nhìn kỹ những chữ viết bên trên một hồi lâu mới nói: "Đây là tuyến đường cổ đại, gọi là "Tuyến Đường Quý Khâu". Cái tuyến đường này ta đã từng nghe nói, không ngờ là vị trí của nó vẫn còn nguyên tại nơi đây."

"Tuyến đường cổ à!"

Vẻ mặt Đường Thiên bừng tỉnh, những người khác cũng thấy hứng thú, hiếu kỳ nhìn khắp xung quanh.

"Thực là to!" Hỏa Mã Nhĩ tán thán, nàng là người sinh ra ở Sài Lang Tọa nhưng chưa từng nghe thấy có ai nhắc tới tên tuyến đường Quý Khâu này: "Cái tuyến đường Quý Khâu này thông tới chỗ nào chứ?"

Hạc lắc đầu: "Ta cũng không rõ, ta cũng không nhớ đã đọc được ở đâu."

Bốp!

Đoàn người đột nhiên bị tiếng động này làm cho giật nảy mình, chỉ thấy Đường Thiên đột nhiên vỗ lên đầu đầu, vẻ mặt ảo não: "Ai nha, ta quên mất ta có tinh đồ! Nghe nói là do một đại sư chế tác a, ta tới tìm kiếm."

Đường Thiên lấy tinh đồ ra tra tìm, một lát sau, hắn hưng phấn nói: "Tìm thấy rồi!"

Đường Thiên đọc to rõ từng chữ.

"Tuyến đường Quý Khâu, là một trong các tuyến đường nổi tiếng liên thông Nam Thiên và Bắc Thiên cổ đại, xuất hiện ước khoảng cách đây 5.000 năm, đã từng có một thời cực thịnh, được ca tụng là "dòng chảy năng lượng", trên thực tế nó là một chòm sao ám hà (sao lùn)[1]. Thánh giả Quý Khâu, phát hiện ra tuyến đường này đã thám hiểm xong rồi, tên cổ là tuyến đường Quý Khâu. Vị trí của nó cứ năm trăm năm là sẽ xảy ra biến hóa, toàn bộ sẽ thủy chung quán thông chòm sao Nam Thiên và chòm sao Bắc Thiên, cho nên cũng được gọi là "Nam Bắc Ám Kiều"."

"Nói cách khác, cái tuyến đường này là thông tới 19 châu Bắc Thiên?" Hạc có vẻ đăm chiêu.

"Theo sách nói thì là như vậy." Đường Thiên chỉ chỉ tinh đồ. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com

"Tuyến đường Dòng chảy năng lượng có nghĩa là gì?" Lăng Húc tìm được vấn đề bản thân cảm thấy hứng thú.

"Rất nhiều năng lượng chăng?" Đường Thiên cũng không biết được.

Trong lúc mọi người đang thảo luận ở đây thì từ chỗ sâu bên trong bỗng vọng đến âm thanh rầm rập, như có đại đội tới gần bọn họ. Mọi người ngừng thảo luận, đồng loạt ngoảnh đầu lại.

Chẳng mấy chốc, một đại đội xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đi hàng đầu thế mà là Nha Nha.

Toàn thân Nha Nha đầy bụi đất, trông có vẻ chật vật, vừa nhìn thấy Đường Thiên thì cặp mắt sáng ngời, ngao ô một tiếng rồi ra sức nhảy, giữa không trung vừa kêu y nha y nha vừa mở rộng cánh tay, nhào tới hướng Đường Thiên.

Bỗng nhiên trước mắt hôi ảnh chợt lóe.

Một cước hung ác độc địa đá tạt ngang, như cái đao xếp bật ra, vô cùng chuẩn xác trúng Nha Nha.

Bình~!

Thân hình Nha Nha khảm hình chữ Đại trên một bên thạch bích, mặt nó cứng lại.

Đường Thiên như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng nói vẻ áy náy: "Xấu hổ quá, phản ứng có chút nhanh..."

Khóe mắt Lăng Húc và Hạc nhất tề giật giật, nhanh quá! Đến lúc Nha Nha va vào thạch bích, bọn họ mới kịp phản ứng. Từ lúc nào mà cái tên khốn này ra chiêu nhanh tới mức như vậy?

Hai người liếc nhau, đều nhìn ra sự khiếp sợ trong mắt của nhau, cái gã biến thái này hình như lại mạnh hơn rồi!

Đường Thiên vờ tỏ ra bộ mặt quan tâm, rồi chạy đến thạch bích, móc Nha Nha ra, ngón tay tóm lấy một cẳng chân của Nha Nha, rung lên rung lên. Không bị thương chút nào, à, chỉ là dính bụi nhiều bụi hơn. Hắn thuận tay nhấc Nha Nha lên bang bang phanh vỗ xuống thạch bích vài cái, tựa như cầm một cái chổi dính đầy bụi vậy.

Trong bụi bặm, Nha Nha bị vỗ thành bánh thịt dẹp lép, thần tình dại ra.

"Khụ, về sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nhé, ngươi không nên làm một lần nữa."

Đường Thiên làm bộ làm tịch tình ý sâu xa mà khuyên giải, vô số trăng sao đang tại xoay tròn trước mắt Nha Nha.

Lăng Húc lườm đội ngũ cơ quan thú một cái, kêu a một tiếng: "Phía trước lẽ nào có nguy hiểm gì sao?"

Đội ngũ cơ quan thú, trên thân rất nhiều cơ quan thú nhìn qua lác đác đều có vết thương, mới nhìn qua đã giật mình. Lăng Húc nhớ là đại quân cơ quan thú Nha Nha có hai ba trăm con cơ mà, hiện tại chỉ còn lại có sáu bảy mươi con, lẽ nào bên trong thực sự có nguy hiểm gì đó?

Lăng Húc có chút nóng lòng muốn thử, càng là chuyện nguy hiểm hắn càng có hứng thú.

Hơn nữa còn là tuyến đường nổi danh trong lịch sử a, nói không chừng bên trong có cái bảo tàng các kiểu chi đó.

"Chờ Tỉnh Hào xuất quan đã, rồi mọi người sẽ đồng thời vào thăm dò." Hạc bỗng hô lên.

Lăng Húc không lên tiếng rồi, đối với Tỉnh Hào, hắn còn rất tôn trọng. Đường Thiên cũng gật đầu: "Được!"

Tỉnh Hào đại ca lần này thụ thương nặng nhất trong mấy người, đến bây giờ còn chưa xuất quan. Tỉnh Hào đại ca vậy mà làm trái mệnh lệnh lão sư, liều mình chạy tới trợ giúp bọn họ, trong lòng Đường Thiên cảm động vô cùng.

"Để Đường Nhất đóng quân tại đây." Thanh âm Binh vọng ra.

Lão làm xong các loại sự vụ cũng cùng theo lại đây, nhìn thấy tuyến đường cổ trước mắt trong lòng lão cũng không khỏi thất kinh.

Binh kiến nghị đều được mọi người nhất trí đồng nhất. Những nơi là di chỉ phế tích thường thường đồng nghĩa với tài phú, dù cho người có phóng khoáng lắm cũng sẽ không chắp tay nhường người khác.

Nháo nhác với chuyện này làm cho Đường Thiên cũng quên mất tìm Lăng Húc và Hạc đánh nhau.

Mọi người chùng xuống. Tin tức này làm cho sắc mặt mọi người đều đen xạm lại.

"Tinh môn Kình Ngư Tọa đã đóng, ngoại trừ thông tới tinh môn Ô Nha Tọa, toàn bộ tinh môn của các chòm sao khác đều đã đóng kín. Tinh môn ở Ô Nha Tọa cũng đều bị đóng. Trước đó đối phương không cảnh báo hay nhắc nhở bất cứ lời nào cho chúng ta, cũng không nghe được chút phong thanh nào." Ngữ khí Hỏa Mã Nhĩ run lên, nàng không thể tưởng tượng được cùng một lúc bế nhiều tinh môn như vậy thì quyền thế cần phải lớn tới mức thế nào đây.

"Hừ, cái đám tiểu nhân này, sớm muộn ta phải đâm chết từng đứa bọn chúng." Lăng Húc sát ý đầy mặt.

"Ta đi hỏi thăm xem ai làm đã." Binh nói xong liền biến mất tiêu. Đường Thiên biết là Binh đi tìm Đinh Đang rồi.

"Thực sự là một món lớn a." Hạc trầm giọng nói: "Đối phương muốn vây chúng ta ở chỗ này."

Không lâu sau, Binh chạy trở về, vẻ mặt âm trầm: "Là Diệp Cửu làm. Một lão đầu cấp Thánh Vực của Diệp gia bỗng nhiên xông ra giết một trưởng lão Quang Minh Võ Hội đang cười nhạo Diệp gia. Tình thế Quang Minh Võ Hội có thay đổi, mỗi đại gia tộc đều ủng hộ Diệp gia. Diệp Cửu gởi thư tín đến người nắm quyền mỗi chòm sao, yêu cầu bọn họ đóng tinh môn thông tới Sài Lang Tọa."

Trong mắt mọi người đều bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, nhất là Hỏa Mã Nhĩ, nàng tức giận nói: "Lão muốn vây khốn chúng ta đếnvchết!"

Sài Lang Tọa vốn ít có tinh môn liên thông với chòm sao khác, bây giờ tinh môn bị phong bế, vậy Sài Lang Tọa trở thành một cái lồng nhốt.

"Lão muốn dằn mặt chúng ta đấy!" Hạc hiểu rõ lắm phong cách hành sự của những thế gia nhà giàu này, trầm giọng nói: "Lão muốn dùng chúng ta lập uy, lại cũng cố kỵ bèn dùng biện pháp tốt nhất, là lấy thế đè người. Diệp gia có Thánh Vực, chúng ta phiền phức lớn rồi. Lực chấn nhiếp của cường giả Thánh Vực căn bản không phải thứ mà các loại tinh tọa ở Bắc Thiên có thể làm trái."

Thánh Vực cường giả!

Bốn từ này như có ma lực, như một cơn ác mộng, đè nặng trước ngực mọi người.

Ai cũng không ngờ được, Diệp gia vậy mà lại có cấp Thánh Vực, đây là nội tình thế gia sao?

Mọi người đều âm trầm, vẻ mặt Đường Thiên vẫn nhơn nhơn chẳng hề tỏ vẻ khó chịu: "Thánh Vực thì sao? Hắn có bốn chân hả? Yên tâm đi, người cấp Thánh Vực một phút đồng hồ đáng giá trên dưới mấy trăm vạn tinh tệ, sao có thời gian lãng phí với những tiểu nhân vật chúng ta được? Chúng ta đánh không lại Thánh Vực, nhưng mà Diệp Cửu cho rằng như vậy là có thể bắt chúng ta cúi đầu, là có thể cho hắn đùa giỡn oai phong thì hắn tưởng sai rồi."

Ánh mắt mọi người buộc phải nhìn lại Đường Thiên, vẻ mặt nặng nề của mọi người dãn ra một chút. Nghĩ lại thì cảm thấy lời nói ẩu của Đường Thiên cũng có lý, cường giả cấp Thánh Vực có thời gian quan tâm bọn họ sao?

Lăng Húc bắt đầu thầm hạ quyết tâm, bản thân nhất định phải biến cường, đến lúc đó lão đầu Thánh Vực gì gì đó cứ một thương đâm chết!

Hạc bắt đầu tỉnh táo suy nghĩ, cường giả Thánh Vực hẳn là không dung tục như vậy, người thích tinh tệ như Đường Thiên hẳn là không nhiều...

Binh thì tại cảm khái, người ngu cũng không phải không có ưu điểm...

Đường Thiên nhìn mọi người bị ý kiến bản thân chế ngự, trong lòng dào dạt đắc ý: "Lại tiếp, này đây không phải còn có tuyến đường Quý Khâu sao? Nếu nó đã là liên thông tới chòm sao Bắc Thiên, vậy bên kia khẳng định cái chòm sao nào đó ở Bắc Thiên. Hắc hắc, các ngươi nói đi, chắc chắn Diệp Cửu sẽ trắng trợn khoe khoang chiến quả chặn cửa chúng ta, kết quả là lúc chúng ta nghênh ngang xuất hiện tại Bắc Thiên, hắn có sợ chết khiếp hay không? Ai nha, thực sự là mong đợi vẻ mặt của hắn a! Ha ha ha ha!"

Tim mọi người đập thình thịch.

"Thuận tiện cho hắn một phiếu mới oai phong!" Lăng Húc liếm liếm môi, sát khí trong mắt tràn ra bốn phía.

"Tốt nhất là Diệp Triều Ca tới." Hạc thình lình nói: "Chúng ta phải phục kích."

"Ý kiến hay!" Đường Thiên trước mắt sáng ngời: "Chúng ta lại vây đánh ẩu lần nữa, nhất định phải triệt để giết chết Diệp Triều Ca."

Nha Nha bị lắc lắc xong đến lúc này cũng dần dần tỉnh táo lại, nghe thấy đám Đường Thiên thương lượng chuyện đánh nhau, tức thì nhiệt huyết sôi trào, vũ động hai nắm tay nhỏ bé, gân mặt gân cổ mà kêu to: "Y nha y nha!"

Không người nào lý gì đến nó.

Trong khoảng thời gian này Diệp Cửu hài lòng thỏa dạ, hoàn toàn không còn chút bộ dáng thất bại lúc trước. Hắn có thể cảm thụ được trong ánh mắt các trưởng lão nhìn tới là kính nể và đố kị. Bây giờ Diệp gia đã thoát khỏi xu hướng suy tàn lúc trước, tình cảnh vì đó biến đổi.

Mà hết thảy những điều này chỉ do ông chú xuất thủ một lần.

Ông chú dùng phương thức này nhắc nhở võ hội là lão còn chưa chết.

Cơ hồ chỉ trong một đêm, Diệp Cửu trở thành người ai chạm tay là có thể bị bỏng. Nơi ở Diệp gia đông như trẩy hội. Mà sau khi y ra chiêu lại càng làm danh vọng của y tăng mạnh. Trong mắt cao tầng, chuyện này liên quan đến Thiên Hậu làm bọn họ đều cảm thấy khó xử, nhưng mà cách xử lý của Diệp Cửu lại làm cho Thiên Hậu căn bản không có chỗ mà nhúng tay.

Không giết, không làm tổn thương, mà là vây khốn.

Thủ đoạn linh hoạt của Diệp Cửu làm ấn tượng của cao tầng tăng lên không ít, nếu như không có bất ngờ xảy ra thì đến cuối năm, y có thể vượt lên thêm một giai. Nếu như thăng một giai tức là có nghĩa y chính thức thoát ly trưởng lão trung tầng, mà tiến thân cao tầng. Đến lúc đó, có ông chú cầm cự, y có lòng tin đưa Diệp gia lên đỉnh cao lần nữa.

Mà ở trong mắt người thường, quyền thế Diệp gia trong nháy mắt đã phóng đại. Có thể bắt những tinh môn của các chòm sao kia khép lại thì đại biểu cho quyền thế Diệp gia kinh khủng như thế nào đây.

Diệp gia vốn im ắng rất lâu, sau khi Diệp Cửu ra tay làm lớn một lần, bỗng tỏa sáng sinh cơ.

Lần đầu tiên Diệp Cửu cảm thụ được, hóa ra Thánh Vực cường đại như thế.

Tim của y bốc lửa, cuối cùng y cũng tỉnh ngộ biết là trước đây bản thân quan niện có sai lầm. Triêu Ca đơn độc hay không đơn độc, căn bản chẳng có quan hệ, chỉ cần y tiến nhập Thánh Vực, liền sẽ trở thành tấm phù bảo hộ Diệp gia. Triêu Ca thậm chí không cần phải động thủ, chỉ cần có tồn tại, chính là chấn nhiếp đối với địch nhân.

Vô luận như thế nào, nhất định phải cho Triêu Ca tiến nhập Thánh Vực!

Diệp Cửu thầm hạ quyết tâm.

Về phần đám Đường Thiên, đã bị y bỏ qua đằng sau, chuyện này trong con mắt y đã kết thúc.

Y không biết rằng, Diệp gia rước lấy một địch nhân đáng sợ đến bực nào.

[1] Sau gọi là "Sao Lùn" hay "chòm Sao Lùn" nhá!

Bình Luận (0)
Comment