Chiến Thần Bất Bại

Chương 359

Minh Nguyệt chờ một lúc lâu sau, cổ xe chẳng có động tĩnh gì, mặt nàng khẽ biến, cổ tay cầm kiếm rung lên, kiếm quang như tuyết, xe bị chém làm hai, nhưng đáy xe trống rỗng, chẳng có gì cả. Minh Nguyệt nhìn chằm chằm một lúc, bỗng nhiên nàng hé miệng cười.

Gặp đối thủ lợi hại rồi a, dưới sự quan sát của Tề Sơn mà cũng lẻn vào đáy xe được, thực lực mạnh mẽ, lá gan to lớn, không nghĩ rằng hành trình tới chòm sao Tiên Nữ lại tàng long ngọa hổ. Nàng đối với hành trình đến trên Tiên Nữ Tọa có chút mong chờ.

Trong đám lá dày đặc cách Minh Nguyệt 70 trượng, toàn thân Đường Thiên đầy hỏa diễm tựa như u linh vô thanh đứng yên nhìn Minh Nguyệt xuất kiếm.

Nữ nhân thần bí này làm cho hắn cảnh giác, nàng có thể cảm nhận được hắn tới gần, có thể nói là thực lực của nàng còn mạnh hơn cả Tề Sơn, hoặc nàng tu luyện vũ kỹ đặc thù. Nếu không phải động tác của hắn lưu loát, lại thêm hành động cẩn trọng thì đã bị đối phương phát hiện.

Hơn nữa một kiếm kia… rất đặc biệt… Nếu là lúc khác, đối với một nữ nhân vừa cường đại vừa đặc biệt thì hắn sẽ có mấy phần tò mò, có lẽ còn giao thủ một chút. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thời gian 15 ngày, không được phép lãng phí bởi một nữ nhân xa lạ, cho dù nàng có cường đại hay xinh đẹp hơn nữa.

Đường Thiên bế An Đức Lệ Na bị hắn đánh hôn mê, lặng lẽ rời đi không một tiếng động.

Khi An Đức Lệ Na tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong ngõ hẻm. Nàng mở mắt, mờ mịt nhìn xung quanh lạ lẫm, nàng có chút hoài nghi, có phải mình chỉ ngủ một giấc, những thứ đáng sợ trong đầu kì thực chỉ là giấc mộng? Nếu vậy thì tốt quá …

Nàng thả lỏng cơ thể thở ra nhẹ nhõm, bỗng nhiên khóe mắt thoáng thấy một bóng đen, thân thể nàng cứng đờ. Đây không phải là mộng!

An Đức Lệ Na có thể được coi là người kế thừa thứ ba của chòm sao Tiên Nữ, không phải dựa vào nhan sắc. Nàng hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh. Đối phương không một chút báo trước trực tiếp đánh ngất mình, thái độ thô bạo như thế để lộ ra không ít manh mối, tối thiểu đối phương không phải người của phụ thân phái tới cứu mình. Không được làm cho đối phương mất kiên nhẫn, không để cho đối phương thấy mình là gánh nặng.

An Đức Lệ Na nhìn quanh quan sát, hai mắt lộ tia mừng rỡ nói "Đây là hẻm Hạ nhai, chúng ta đi sang bên kia."

Nàng nhìn thoáng qua dò xét ý tứ Đường Thiên, thấy Đường Thiên không phản đối bèn cố lấy hết dũng khí đi về phía đầu hẻm. Đi vài bước, nàng tò mò quay đầu về phía sau nhìn, thấy Đường Thiên đang theo sau, lòng mới buông lỏng.

Hơi trầm tĩnh lại, đầu óc nàng xoay chuyển cấp tốc. Vị kiếm khách thần bí này thực lực sâu không lường được, nàng thực sự nghĩ không ra, tại nơi thủ vệ sâm nghiêm như thế, hắn làm sao đưa mình lẻn vào thành? Chú ý tới ngõ hẻm bên cạnh đang phơi quần áo, hai mắt tỏa sáng, nàng ăn mặc như thế này ra ngoài thực là quá chói mắt, ít nhất phải thay đổi bộ dáng một tí mới được.

"Ta đi thay đồ."

An Đức Lệ Na thấp giọng hướng về Đường Thiên nói, sau đó lẳng lặng trèo qua tường. Đường Thiên nhìn lướt qua, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Hắn không có tí hảo cảm nào đối với bình hoa (phụ nữ như đồ trang trí). Kẻ không có đầu óc thì đối với kế hoạch của hắn không có một tí tác dụng nào. Thời gian của hắn rất ít, chỉ có 15 ngày, cho dù hắn ở tại đây 15 ngày và làm nhiều hơn nữa cũng tuyệt đối không thể hoàn thành toàn bộ kế hoạch.

Hắn không tin Tề Sơn là đứa ngốc.

Phần kế hoạch còn lại An Đức Lệ Na phải tự dựa vào chính mình mà hoàn thành, thuần túy bình hoa ở trong vòng xoáy như vậy tất nhiên sẽ bị va đập thành mảnh nhỏ. Kết cục nhất định thất bại, không cần thiết phải bắt đầu.

Cho đến giờ, biểu hiện của An Đức Lệ Na cơ bản làm cho hắn hài lòng.

An Đức Lệ Na cẩn thận để không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng lấy bộ y phục xuống, nhìn quanh bốn phía, liền chạy đến góc khuất trong ngõ thay y phục. Tại đây nàng cũng không sợ hắn nhìn thấy, dù sao nàng cũng chỉ là cô bé chưa đến 20 tuổi, suy nghĩ tránh đi tầm mắt của Đường Thiên chỉ hoàn toàn xuất phát từ bản năng.

Góc khuất tối đen, nhà này hình như không có người ở, không có bất cứ tiếng động nào.

Nàng đưa hai tay về phía sau, tìm kiếm nút thắt váy dài phía sau lưng. Sợi tơ dẻo dai xuyên qua dãy lổ nhỏ được thắt thành nút phức tạp. Vì để cho váy dài thêm bồng bềnh nhiều tầng thế nên dưới đáy thêm rất nhiều khung, thành ra trọng lượng rất nặng. Muốn mặc trên người mà không rơi xuống, cần phải buộc rất chặc. Ngày thường đều do hạ nhân giúp nàng mặc vào và cởi ra, lúc này do chính mình làm, nàng tìm cả hồi lâu cũng không tìm được đầu mối. Những sợi tơ này do hào quang tằm nhả ra bện thành, cực kì cứng đao kiếm khó mà chặt đứt.

Nàng luống cuống tay chân một hồi.

Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm, một thân ảnh xuất hiện trước mặt nàng.

Không cần nói An Đức Lệ Na cũng biết đối phương không bằng lòng với việc mình làm lỡ thời gian, nàng đỏ mặt giải thích: "Ta … ta không cởi ra được."

"Xoay người qua!" Thanh âm lạnh băng của Đường Thiên vang lên.

Mặt An Đức Lệ Na càng đỏ hơn, nàng nói nhỏ hai tiếng như muỗi kêu, cắn chặt răng xoay người. Hắn cởi váy giúp mình sao? Thực là, mắc cỡ quá! Nàng cắn chặt môi, cố gắng để mình không phát ra tiếng.

Txi~!

Thanh âm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy vang lên phía sau lưng nàng, nàng chỉ có cảm giác sau lưng mát lạnh, váy dài thoáng cái rớt tren mặt đất.

Thân thể nàng cứng đờ.

Không khí lạnh thổi qua làn da nàng làm hiện lên tầng hạt nhỏ mịn. Váy dài rơi xuống, thân thể trần như nhộng, khí lạnh bao quanh nàng, trong nháy mắt não nàng như dừng hoạt động. Nàng chưa từng khỏa thân trước mặt gã nam tử nào.

Đường Thiên mặt không biểu tình thu hồi Tế Thứ kiếm, váy dài của An Đức Lệ Na bị hắn chém thành hai nửa. Cởi nút thắt váy? Chuyện như vậy hắn chưa từng được học.

Phía sau hoàn toàn trống rỗng, có thể nhìn ra dáng người tuyệt hảo. Da dẻ mịn màng trơn trượt như mỡ, màu đỏ nhanh chóng lan tràn trên thân thể trắng như tuyết của nàng. Truyện được copy tại Truyện FULL

An Đức Lệ Na ôm chặt ngực, không biết phải làm gì.

"Mông không tệ." Đường Thiên thản nhiên bình luận, xoay người bỏ đi.

Hắn lẳng lặng đứng ở đầu tường, chổ hắn đứng vừa đúng ngay bóng râm mái hiên đổ xuống, tại đây có thể thu toàn bộ ngỏ hẽm vào tầm mắt. Hắn biết rõ, so sánh với "hắn" trước kia thì khác xa, đôi khi hắn cũng hâm mộ một "chính mình" khác, ngây thơ không lo không buồn. Loại năng lực có thể không để mọi chuyện trong lòng, đại khái có thể so sánh với Vô Song Vũ Kỹ mạnh nhất luôn chớ!

"Ngươi biết thì vẫn muộn một chút". Đường Thiên yên lặng mà nghĩ.

An Đức Lệ Na đi ra, nàng đổi y phục thành người dân bình thường. Đường Thiên nhíu nhíu trán, y phục thô ráp trên người nàng cũng khó che giấu được dung nhan tuyệt sắc. Nhất là làn da mịn màn, kết hợp với y phục thô ráp lại có loại mĩ cảm dụ hoặc lạ lẫm.

Cổ tay Đường Thiên run lên, Tế Thứ kiếm giống như độc xà, đâm thẳng xuống mặt đất trước mặt An Đức Lệ Na.

Phốc!

Âm thanh bạo liệt cực nhỏ vang lên, nhưng mặt đất trước mặt An Đức Lệ Na không hề có dấu hiệu báo trước nổ tung, bụi bay mù mịt, An Đức Lệ Na trong lúc bất ngờ bị bao phủ.

" Khụ, khụ, khụ!"

Đến khi bụi tan hết, An Đức Lệ Na hoàn toàn biết thành màu xám, cả người bẩn thỉu, làm sao mà liên hệ được với nữ nhân quốc sắc thiên hương An Đức Lệ Na cơ chứ?

An Đức Lệ Na lúc đầu không kịp phản ứng, nhưng nhanh chóng hiểu được dụng ý của Đường Thiên.

Chỉ là… thủ đoạn không thể nhẹ nhàng hơn chút nào sao?

An Đức Lệ Na cắn chặt môi, không hề lên tiếng than vãn. Chỉ là, động tác của Đường Thiên vô tình đánh tan mớ tình cảm hỗn loạn trong lòng nàng khi nãy trong nháy mắt.

Nhìn nhận thực tế đi, An Đức Lệ Na! (Nàng tự nói thầm_Biên)

Màn đêm bao phủ Tiên Nữ thành, mặc dù trong thành cũng có võ giả tuần tra nhưng so với ngoài thành thì canh phòng lỏng lẻo hơn nhiều. Nơi đây là chỗ phồn hoa nhất Tiên Nữ thành, là địa phương tụ tập vô số phú thương có và nhân vật nắm giữ quyền lực. Người có chổ dựa như Ba Phu cũng không dám làm xằng làm bậy.

Đừng xem gã là đệ nhất nhân của chòm sao, gã biết rõ, tại Tiên Nữ thành số người có thể đánh bại mình vượt quá 50! Những cường giả này đều giấu mình trong các đại gia tộc, không đến thời khắc sinh tử, bọn họ tuyệt đối không ra mặt. Những cường giả này đại biểu cho các đại gia tộc trên Tiên Nữ Tọa, A Tư Đại đứng đầu chòm sao Tiên Nữ cũng rất cố kỵ, hiện tại Tề Sơn cũng giống vậy.

Nếu gã làm cho nhiều người tức giận, Tề Sơn đại nhân sẽ là người đầu tiên lấy mạng gã để họ nguôi giận.

Ban đêm tại phố Tây Thủy đèn đuốc sáng rực, lầu cao đình đài tầng tầng lớp lớp, mỗi một tấc vuông đều được chăm chút trạm trổ rồng phượng, lá hoa cây cỏ hết sức hào hoa xa xỉ. Cửa hàng nhìn mãi không thấy điểm cuối giống như bầu trời đầy sao, con đường cạnh mé sông dòng người như thoi đưa, hối hả tấp nập, thật là náo nhiệt.

Đường Thiên trông thấy tình cảnh này không khỏi sinh ra mấy phần hứng thú.

Hắn không ngờ tại nơi hẻo lánh như chòm sao Tiên Nữ vậy mà cũng tồn tại một nơi phồn hoa như thế. Ngoài ra sự giàu có phồn hoa của Tiên Nữ thành cũng nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn cũng không phải là "thiếu niên như thần" chuyện gì cũng không hiểu, tại nơi đường phố phồn hoa hắn phảng phất như nhìn thấy tiền tài ngộp trời chạy tới chạy lui.

Bất kể ra sao, tiền vĩnh viễn là yếu tố tối quan trọng.

Xem ra, chính mình cẩn phải chăm chỉ một chút a!

Đường Thiên có chút đăm chiêu, con mắt lạnh lùng như vì sao.

Thương hội Ông Lâm ở phía đông phố Tây Thủy, đại môn khuất dưới bóng cây cổ thụ cao chọc trời, tường đầy rêu xanh, cửa gỗ đong đưa mười phần giản dị, hoàn toàn khác xa những đình viện mạ vàng xa hoa kia. Nếu trước cửa không treo tấm biển viết bốn chữ lớn "Thương hội Lâm gia" hai người sẽ không chú ý tới nhà này.

An Đức Lệ Na đi tới trước cửa, đưa mắt nhìn Đường Thiên, thấy hắn không hề có ý muốn nói bèn cắn răng tiến tới gõ cửa.

"Ai đó!"

Thanh âm già nua từ bên trong truyền ra.

" Kẹt … kẹt" cửa gỗ chậm rãi mở ra, khuôn mặt đầy nếp nhăn đi ra.

An Đức Lệ Na dám khẳng định mình chưa từng gặp qua người này, nhưng tới thời điểm này nàng không còn khả năng lùi bước: "Phụ thân ta bảo ta tới đây xin trợ giúp."

Lão giả cẩn thận đánh giá An Đức Lệ Na một hồi, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, thấp giọng nói: "Mau vào!"

An Đức Lệ Na nhanh chóng tiến vào.

Lão giả cấp tốc đóng cửa, nhưng khi lão xoay người phát hiện bên cạnh An Đức Lệ Na có thêm một người thanh niên cả người bao phủ hắc diễm tức thì sắc mặt đại biến.

Vậy mà mình lại không hề phát hiện!

Rất nhanh lão giả trấn định, trong đầu xoẹt qua nhiều nghi vấn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được nói: " An Đức Lệ Na tiểu thư không xảy ra chuyện gì là tốt rồi. Lão chủ nhân khi nghe tin liền phái người đi tìm cô thế nhưng đến nơi thì cô đã rời khỏi thành."

"Vị tiên sinh này đã cứu mạng ta." An Đức Lệ Na thấy lão giả có phần nghi hoặc nên giải thích, nàng dịu dàng hành lễ: "Cha ta từng bảo ta rằng nếu có gặp nguy hiểm gì thì tìm đến thương hội tìm sự trợ giúp."

" Không sai!" Thanh âm hồn hậu vang lên, một nam tử khôi ngô xuất hiện trên bậc thang.

Hắn híp mắt, tập trung khóa chặt Đường Thiên.

Bình Luận (0)
Comment