Ánh mắt Minh Nguyệt dừng lại ở thân ảnh đang từ từ trồi lên từ mặt nước kia.
Môt nam nhân được bao phủ hoàn toàn trong bóng đêm, ngực đang ôm một mỹ nữ người không mảnh vải che thân, hình ảnh nhu mì nhưng tràn ngập lãnh khốc.
Đối phương nhìn thấy nàng nhưng như không thấy mà vẫn bình tĩnh đặt mỹ nhân xuống rồi lấy một bộ y phục rộng rãi choàng lên trên thân thể tuyệt mỹ kia.
Minh Nguyệt rất có hứng thú chăm chú nhìn, cô gái thẹn thùng sợ hãi đi cùng với người đàn ông bình tĩnh lãnh khốc, vừa đúng để tạo thành cảnh hoàn toàn trái ngược. Cái hình ảnh trắng đen lãnh khốc sắc bén trước mặt như được tô màu, trông rất sống động.
Ở phía sau hai người là Tiên Nữ thành đang bốc lửa ngập trời.
Ánh mắt Minh Nguyệt dừng lại ở cổ tay An Đức Lệ Na, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang, lãnh đạm nói: "Thủ đoạn của hai vị thật là cao minh, đoạt được Thánh Bảo vào tay. Chỉ có điều đại khai sát giới như vậy không khỏi làm mất đi hòa khí."
Thánh bảo, Tiên Nữ Hoàn!
Không thể nghi ngờ, người tạo ra vụ nổ kinh thiên vừa rồi chính là hai người trước mắt. Không, phải nói chính xác là tên nam tử lãnh khốc này.
Trong những ngày ở bên cạnh Tề Sơn tham quan Tiên Nữ thành, Minh Nguyệt nhận ra nữ nữ nhân đang khỏa thân bên cạnh tên lãnh khốc kia chính là người kế thừa thứ 3 của chòm sao Tiên Nữ, An Đức Lệ Na.
Đường Thiên không để ý tới nàng, liền lấy y phục che lên người An Đức Lệ Na cho kỹ hơn rồi cõng nàng lên lưng. Sau đó dùng một sợi dây thừng cẩn thận buộc nàng trên người mình.
Từ đầu đến cuối, hắn không thèm để Minh Nguyệt vào trong mắt, cũng không có hỏi An Đức Lệ Na nửa câu.
An Đức Lệ Na đang nằm ở trên lưng Đường Thiên, hai thân thể ướt đẫm, lưng của Đường Thiên cũng không phải là rộng rãi, nhưng mà cũng cứng rắn như là tảng đá vậy, kề sát lấy thân thể của nàng. Mặt nàng đỏ bừng, mạch máu trong người cũng chạy nhanh hơn, nàng không nghĩ tới trên bờ thế mà có người, vậy còn gì là danh tiết của người đứng đầu chòm sao Tiên Nữ nàng?
Nhất là dung mạo của đối phương so với mình còn xinh đẹp hơn, khí chất cao quý, lạnh lùng, băng thanh ngọc khiết… đều hơn mình.
An Đức Lệ Na hận không thể tìm được cái hố nào để chui tọt xuống.
Nhưng câu nói kia của Minh Nguyệt làm nàng tỉnh táo lại liền. Nàng không phải kẻ ngu, chỉ là được nuông chiều từ nhỏ đã, có Lan Đế nên sự cạnh tranh được giữ ở mức độ thấp. Giờ gặp phải biến cố lớn thế này làm nàng cảm thấy lúng túng. Tuy rằng nàng luôn cố gắng hết sức để làm mình giỏi hơn, nhưng con đường phát triển trường thành không có ngắn như nàng nghĩ.
Ánh mắt An Đức Lệ Na thoáng cái trở nên lạnh lẽo. Người kia không phải người tốt.
Nàng chưa từng gặp Minh Nguyệt nhưng vừa rồi mới gặp thôi mà đối phương đã biểu hiện ra cường thế của bản thân. An Đức Lệ Na bình tĩnh lại, nội tâm hơi chuyển âm thâm quan sát phản ứng của Đường Thiên. Trong cảm nhận của nàng vị "chủ nhân" thần bí của mình chính là kẻ mạnh mẽ lãnh khốc nhất mà nàng đã từng gặp.
Hắn có đầy đủ mọi tư cách để cho chính nàng học tập. (Hắn có đủ điều kiện để mình làm fan cuồng nhiệt của hắn.) xem tại truyenggg.com
Sẽ trong thời gian rất lâu tới, nam nhân lãnh khốc cường đại này sẽ quản lý cuộc sống của nàng. Trong thời gian ngắn nàng sẽ không thể thoát khỏi sự kiểm soát của lãnh nhân này, nếu như hắn thất bại, tình cảnh của mình sẽ thảm hại hơn.
Nhưng sẽ có một ngày mình sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. An Đức Lệ Na thầm hạ quyết tâm.
Cẩn thận quan sát nàng học được không ít.
"Chủ nhân" không bị khí thể của đối phương ảnh hưởng chút nào, nàng nhớ tới hành động sợ hãi vừa rồi của chính mình mà xấu hổ không thôi. Bất kể lúc nào cũng không thể mất bình tĩnh, phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo!
Đây là điều đầu tiên nàng học được từ Đường Thiên.
Trong lúc bị "chủ nhân" trói ở trên lưng, nàng nhớ tới 2 ngày ở chung với "chủ nhân" này và hiểu rõ, "chủ nhân" tuyệt đối sẽ không làm việc vô nghĩa. Hắn tốn thời gian dài như vậy để buộc mình vào lưng hắn, thậm chí buộc chặt tới mức làm nàng có chút thở không thông.
Rất hiển nhiên, "chủ nhân" cho rằng màn chiến đấu tiếp theo sẽ rất kịch liệt nên mới cột nàng chặt như vậy.
Trong lòng An Đức Lệ Na hiểu rõ, cũng không phải là "chủ nhân" yêu thích nàng mà là mình có tác dụng nhất định với hắn. Nếu mình không có giá trị, hắn nhất định sẽ không do dự mà vứt bỏ mình.
Có tác dụng tất nhiên sẽ giữ lại dùng.
Bị cột chặt trên tấm lưng như thép của Đường Thiên, mặt An Đức Lệ Na thay đổi, không biết đang nghĩ bậy bạ gì nữa.
"Lần trước các hạ mượn xe vào thành đã không thể gặp mặt, hôm nay nên nói chuyện một chút chứ!" Ánh mắt Minh Nguyệt sáng lên như sao, chiến ý lạnh thấu xương bùng phát làm cho chiếc áo trắng như tuyết của nàng giống như là một tuyệt thế hảo kiếm không nhiễm bụi trần.
Đẹp không tả xiết nhưng cũng tạo ra sức ép kinh người.
Đúng lúc này Đường Thiên đột nhiên ngửa mặt lên trời, khuôn mặt hắn bao phủ trong làn khói đen, nhìn không rõ ràng, nhưng hai con mắt ẩn sau làn khói đó lại như hai cái mặt hồ sâu không thấy đáy.
Thân ảnh đối phương trở lên quỷ mị làm cho Minh Nguyệt hoa cả mắt rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Minh Nguyệt biến sắc, trường kiếm trong tay vội vàng vung ngang phòng thủ trước người.
Đinh~!
Tiểu thứ kiếm đâm lên thân kiếm trên tay Minh Nguyệt. Lòng bàn tay Minh Nguyệt cảm thấy nóng lên, hai chân lảo đảo thân hình lùi lại ba bước. Trong lòng Minh Nguyệt cảm thấy hoảng sợ, lực lượng quá mạnh.
Đinh~ đinh~ đinh~!
Tiểu thứ kiếm dài hẹp trong tay Đường Thiên lại như một màn mưa lớn che phủ tất cả, nếu Lăng Húc có mặt ở đây nhất định sẽ há hốc mồm trợn mắt vì kinh ngạc, đường kiếm của Đường Thiên chỉ tùy tiện chém ra nhưng so sánh thương mang của hắn còn bén nhọn và khủng bố hơn.
Đáng sợ hơn chính là công kích này như mưa rào mùa hạ, hoàn toàn tập trung tất cả các đòn tấn công lên thân trường kiếm nhỏ bé đang ở trên của Minh Nguyệt.
Nét mặt của Minh Nguyệt trở nên nghiêm nghị, tay trái khẽ điểm lên trên thân kiếm.
Keng~!
Như tiếng chuông đồng, âm thanh trầm bổng vang xa.[1]
Thân kiếm ông ông rung động, kiếm vũ tinh tế kinh người như vậy mà lại bị đẩy bật ra.
Đột nhiên, trường kiếm trong tay Minh Nguyệt bị một đạo hắc tuyến sắc bén quấn tới, đạo hắc tuyến sắc bén đó chính là tiểu thứ kiếm của Đường Thiên. Hắn nương theo thế đánh tới cả người giống như một đạo hắc ảnh lao thẳng tới ngực Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt không hoảng sợ chút nào, khí thế tấn công của Đường Thiên thổi tới làm cho mái tóc dài của nàng phấp phới bay cao, khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết của nàng lộ ra thực lộng lẫy mê người.
Các ngón tay trắng như ngọc khép lại, bàn tay trái như kiếm, trong nháy mắt đâm tới mặt Đường Thiên, cùng lúc đó một đạo kiếm quang âm lãnh lặng lẽ không một tiếng động đâm tới bụng dưới của hắn.
Đường Thiến không thế nào lách mình tránh né, nếu như hắn tránh thì An Đức Lệ Na đang ở trên lưng hắn sẽ bị đâm thủng.[2]
Không nghĩ ngợi chút nào, Đường Thiên chuyển kiếm sang tay trái của mình, năm ngón tay phải vung mạnh như đang chơi tỳ bà tạo thành 5 đạo kiếm quang vô cùng sắc bén chằng chịt đánh tới chưởng kiếm của Minh Nguyệt. Đồng thời lúc đó phần nửa trên của hắn không động, mà bắp chân trái giống như con lắc đồng hồ mà động vung ngược về sau tạo thành một đạo kiếm quang sắc bén theo chân hắn mà bắn ra ngoài chuẩn xác đánh trúng lên kiếm quang do chân của Minh Nguyệt tạo ra. (chân đối cước, tay đối thủ)
Thân hình hai người chấn động sau đó tách nhau ra bắc ngược lại như lò xo.
Vẻ mặt Minh Nguyệt tỏ ra kỳ quái, nàng chăm chú nhìn Đường Thiên: 15 Kiếm Tỳ Bà.
15 Kiếm Tỳ Bà, 200 năm trước do Tỳ Bà Kiếm Thánh Thượng Vãn Đình[3] sáng tạo ra, cơ bản là do kỹ xảo dùng tỳ bà tạo thành. Thượng Vãn Đình vốn xuất thân là một ca kỹ, thường đánh tỳ bà, sau khi được cao nhân dạy kiếm pháp, 47 tuổi đã có thành đạt xưng Thánh.
Gương mặt Minh Nguyệt trở nên kỳ quái đương nhiên là có lý do, 15 Kiếm Tỳ Bà không phải chỉ có 15 thức, mà bởi vì Thượng Vãn Đình 15 tuổi mới tập đánh tỳ bà. Môn kiếm pháp này do Kiếm Thánh tạo ra, đương nhiên là cực kỳ lợi hại rồi, nhưng mà môn kiếm pháp này chỉ thích hợp cho nữ tử tu luyện.
Tuy rằng nàng không nhìn rõ ràng khuôn mặt của Đường Thiên, nhưng nàng dám khẳng định, Đường Thiên nhất định là một thằng đàn ông.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng sẽ không thể nào tượng tượng được, một tên con trai lại có thể học và sử dụng kiếm pháp dành cho con gái. Càng làm cho nàng ngạc nhiên hơn chính là môn kiếm pháp này vốn dành cho nữ nhân này ở trong tay đối phương sử dụng nhưng không có chút nào hương sắc phấn son mà thành linh hoạt âm hiểm.
Trong mắt nàng lóe lên một tia tán thưởng, người có thể đem 15 Kiếm Tỳ Bà tu luyện tới mức độ như thế này chứng tỏ thiên phú luyện kiếm của đối phương quá đáng sợ.
"Kiếm Vực, Kiếm Thể."
Đường Thiên chậm rãi nói ra 4 chữ.
Minh Nguyệt hoảng sợ, 2 bên giao thủ ngắn ngủi vài chiêu mà đối phương đã có thể nói ra lai lịch của mình điều này làm cho tinh thần của nàng chấn động không thôi.
Một đạo hắc mang mơ hồ bỗng nhiên xuất hiện đánh tới trước mặt nàng.
Đường Thiên thừa lúc tinh thần Minh Nguyệt đang chấn động mà đánh lén.
Minh Nguyệt cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, dưới tình thế nguy hiểm ấy, khuôn mặt nàng lạnh lẽo, tay trái đưa ngang thủ trước mặt. Ngón tay trắng nõn tạo ra cảm giác nguy hiểm.
Đinh!
Tiểu thứ kiếm sắc bén bắn trúng ngọc thủ mà Minh Nguyệt đánh ra, âm thanh thanh thúy vang lên nhưng cũng làm cho tiểu thứ kiếm không thể tiến thêm chút nào. ( cái này giống Minh Ngọc Công của Song hung kỳ hiệp quá).
Lực đâm tới của Đường Thiên mạnh mẽ vô cùng, tiểu thứ kiếm bị oằn cong tới cực hạn trong nháy mắt, nó tạo cho người ta cảm giác hoài nghi nó sắp gãy.
Minh Nguyệt cảm nhận được, ẩn phía sau làn khói đen mơ hồ kia có mội đôi mắt đang chăm chú nhìn nàng.
Không đúng.
Đột nhiên nàng cảm thấy có điều gì đó không đúng, thân kiếm đang bị bẻ cong tới cùng cực kia chợt bắn ngược trở lại, thân ảnh Đường Thiên đang lao tới trước mặt nàng chợt biến mất vô tung.
Sau một khắc, hắn mơ hồ hiện ra ở một khoảng không trên mặt hồ.
Minh Nguyệt lúc này mới hiểu ra được rằng mình đã trúng kế của Đường Thiên.
Một kiếm kia của đối phương căn bản không phải là đánh lén mà hoàn toàn có ý mượn lực để lui lại.
Nàng không hề muốn đuổi theo mà lẳng lặng nhìn về phía mặt hồ nơi Đường Thiên đang rơi xuống, trong mắt không thể giáu nổi vẻ tán thưởng vô. Đây là người đầu tiên làm cho nàng ăn phải thiệt thòi từ khi nàng xuất đạo. Lai lịch của đối phương sâu xa, Kiếm Vực thần bí rất ít người biết đến. Đa số đệ tử ra ngoài lịch lãm rèn luyện sẽ không dùng thân phận thực của mình để gặp gỡ người khác. Chỉ có Tề Sơn xuất thân là đệ tử của thế gia đệ nhất mới có thể biết được điều này.
Đối phương vậy mà có thể nói ra một cách tùy tiện như vậy.
Nàng lẳng lặng đứng yên bên hồ, trong đầu tưởng tượng lại trận chiến vừa mới xảy ra.
Đột nhiên tiếng xé gió cắt ngang suy nghĩ của nàng, quay đầu nhìn lại thì ra là đám người Tề Sơn đang chạy tới. Sắc mặt Tề Sơn tái nhợt hiển nhiên là tâm tình cực kỳ không tốt, nhìn qua sắc mặt của hắn lại thêm việc Tiên Nữ cung bị nổ tung như vậy, trong lòng Minh Nguyệt đã có chút hiểu rõ tình hình hiện tại.
"Tề huynh." Nàng bình tĩnh cất tiếng chào.
"Minh muội, vừa rồi có phải là muội cùng người khác giao thủ?" Tề Sơn vội vàng hỏi thăm, hắn vừa nghe được một chút động tĩnh từ hướng của Minh Nguyệt vội vàng chạy tới. Chòm sao Tiên Nữ chưa có ai có đủ tư cách để cho Minh Nguyệt ra tay, chỉ có vị kiếm khách thần bí kia là có thể thôi.
"Ừm, là một vị kiếm khách thần bí, An Đức Lệ Na đang ở trong tay hắn." Minh Nguyệt không hề giấu diễm nói thằng điều đó.
Khuôn mặt Tề Sơn co rúm lại, trong mắt vẻ dữ tợn hiển lộ ra một cách rõ ràng, hắn hỏi vội Minh Nguyệt: " Nàng có biết bọn chúng trốn ở đâu không?"
Minh Nguyệt nói: " Hồ Tiên Nữ."
Không biết sao lúc này, khí thế và uy phong của Tề Sơn trong mắt nàng lại kém đi một chút (em hàng này lại chơi trò đứng núi này trông núi kia rồi).
"Đa tạ Minh muội!" Nói xong đám người Tề Sơn triển thân bay lên trời, trong con mắt của một vị hộ vệ bên cạnh Tề Sơn bắn ra mộ đạo hồng quang, đạo hồng quang đó không ngừng đảo qua mặt hồ tìm kiếm. Đây là một loại vũ kỹ tu luyện mắt hơn nữa còn là một loại vũ kỹ có cảnh giới không hề thấp. Đoàn người Tề Sơn lượn quan khoảng không trên Tiên Nữ hồ một vòng nhưng không hề có phát hiện nào.
Các dòng nước chảy ngầm và sóng nước của Tiên Nữ hồ vẫn mãnh liệt, nước ở dưới các nhánh sông ngầm chảy theo các hướng phức tạp khác nhau.
Lửa giận trong lòng Tề Sơn cuối cùng đã đạt tới cực hạn, hắn gào lên: "Phong tỏa tất cả các tinh môn của chòm sao Tiên Nữ! Dù phải đào tung 3 thước đất lên cũng phải tìm ra hắn cho ta!"
Hắn còn chưa rời khỏi chòm sao Tiên Nữ mà miếng ăn đã vuột khỏi miệng.
"Nếu để ta tìm thấy ngươi, nhất định ta sẽ đem từng khúc xường trên người ngươi nghiền thành tro bụi!"
Tề Sơn nghiến răng tức giận.
[1] Lão tác giả xạo, tiếng chuông đồng làm sao nghe giống tiếng kiếm va chạm được? Nhất là tiếng ngân uông~ uông~…, tiếng chuông trầm hơn, đâu có chát chúa như tiếng kiếm? (Biên)
[2] Hình như dây cột bị chém đứt rồi á?
[3] Thượng vãn đình: Còn lại sự xinh đẹp của buổi chiều.