Chiến Thần Bất Bại

Chương 379

Lộ Hải biết rõ nguy hiểm, nổi giận gầm lên một tiếng, hữu chưởng giống như quạt hương bồ to lớn che ở đỉnh đầu.

Đinh!

Kiếm mang màu trắng sắc bén, chìm vào bàn tay Lộ Hải, nhưng mà cương kiếm trong tay hắn cũng không chịu đựng nổi, trong nháy mắt rạn nứt băng vỡ, Hạc phản ứng cực nhanh, buông ra chuôi kiếm như tia chớp, vươn tay hư ấn ở phía dưới.

Các mảnh nhỏ tức thì giống như hạt mưa đổ ập xuống Lộ Hải.

Leng keng đinh đang!

Tia lửa dày đặc như mưa, văng ra khắp nơi, cánh tay Lộ Hải giống như sắt thép, không chút động đậy.

Mà lúc này, ngân thương Lăng Húc đâm tới!

Thế xông lên sung mãn kết hợp hoàn mỹ với khí thế, chiến ý điên cuồng thiêu đốt, làm cho một thương Lăng Húc vừa mới rồi đột phá đạt được đỉnh cao trước nay chưa từng có.

Mũi thương và quyền đấu cực đại đến kinh người của Lộ Hải va chạm với nhau trực tiếp không hề có kỹ xảo gì.

Đang!

Giống như một thương đâm vào bản sắt, lực lượng bài sơn đảo hải theo thân thương truyền đến, làm cho trước mắt Lăng Húc chợt đen, không kịp phản ứng động tác nào, thân hình bay thẳng ra ngoài.

Trên mặt Lộ Hải không có chút mừng rỡ nào, mà ngược lại khuôn mặt gã thủy chung đạm mạc trở nên dữ tợn.

Nắm tay của gã vậy mà có một lỗ máu.

Lăng Húc và Hỏa Liệt điểu lần lượt té xuống mặt đất, nỗi đau đớn kịch liệt làm cái đầu đang mộng của hắn tỉnh táo lại, nhếch miệng nở ra nụ cười hung ác độc địa.

Ngu ngốc, ở mũi thương một thương vừa mới kia, thế nhưng có một giọt ngân dịch ngưng kết từ thân thể hắn ra.

Cái trò có tính hủy diệt kia, tới tận bây giờ, hắn vẫn không phát hiện có vật gì có thể ngăn trở.

Bây giờ ngân dịch trong cơ thể hắn có được năm giọt.

Loại ngân dịch đáng sợ này rốt cuộc là cái gì, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết rõ ràng, nhưng mà mỗi đoạn thời gian, nó tự động ngân hóa từ thân thể hắn tiết ra ngưng kết hình thành. Mà một khi đạt đủ số lượng sẽ đình chỉ ngưng kết.

Trên cơ thể hắn, ngân hóa đã bắt đầu ăn mòn cơ nhục.

Lộ Hải nổi giận gầm lên một tiếng: "Sơn!"

Thanh âm keng keng liên tục từ cánh tay gã vang lên, hoa văn màu vàng nhạt trên cánh tay hắn giống như sống lại, cánh tay gã bắt đầu nổi lên một tầng nham thạch sáng bóng một cách nhanh chóng, hình thành một quyền bộ thô nhám như nham thạch hợp thành.

Sơn Án tọa sở thuộc Nam Thiên tứ thập nhị tọa, " sơn án trọng quyền bộ"! Bí kỹ trải qua rèn luyện mười hai năm ở Quang Minh võ hội, phẩm chất của nó đã đạt chuẩn hoàng kim.

Cảm thụ được kình phong trên đỉnh đầu, tả chưởng Lộ Hải vỗ ra.

Hạc vừa mới rồi gọi Hạc kiếm, chỉ cảm giác một luồng lực lượng thật lớn truyền đến, vội vàng bứt ra thối lui. Nhưng mà hắn vẫn bị đợt kình phong này quét trúng, cả người giống như mũi tên bay ngược ra ngoài, phải hơn mười trượng mới tan mất luồng lực lượng này.

Lực lượng mạnh thật!

Trong lòng Hạc ngưng trọng, nhưng thần tình không chút kinh hoảng. Hạc nắm kiếm, cảm giác quen thuộc truyền khắp bàn tay.

Thanh cương kiếm vừa mới rồi kia căn bản vô pháp thừa thụ lực lượng một kiếm, còn không chưa làm tổn thương đến Lộ Hải mà nó đã băng vỡ rồi.

Lăng Húc bò dậy, xoay người ngồi lên trên lưng Hỏa Liệt điểu lần nữa, phun phì phì bùn đất ra, trên mặt không chút e sợ mà chỉ có thêm phấn khích.

Quả nhiên không hổ là võ giả hoàng kim a!

Hắn lại nằm phục người xuống, bình thản thở nhẹ.

An Đức Liệt liếc nhìn Nguyên Cát kịch chiến nơi xa xa, sau đó ánh mắt nhíu lại nhìn nữ tử trước mặt, cười bảo: "Không ngờ các ngươi vậy mà lại sẽ xuất động ba vị võ giả hoàng kim, xem ra chúng ta cho các ngươi áp lực còn chưa đủ a."

Người phụ nữ trước mặt vóc người cao gầy, hai chân thon dài được đôi tất da màu đen ôm trọn, màu vàng nhạt lấm tấm phân bố chằng chịt lớn nhỏ không đồng nhất, lốm đốm giống như trên thân hươu cao cổ, trông rất đẹp mắt. Người bình thường chỉ sẽ cho rằng cái này là trang phục phổ thông, con ngươi An Đức Liệt lại hơi hơi co rụt.

Lộc Báo tọa một trong Bắc Thiên mười chín châu vốn có bạch ngân bí bảo, " Lộc báo ban ngữ".

Kim sắc nhàn nhạt đủ nói lên là nó đã trải qua rèn luyện, nó đang từ từ lột xác thành hoàng kim bí bảo.

Nữ tử chân dài dịu dàng thi lễ: "Hoàng kim phân hội thứ bảy Kỷ Mỹ Vũ ở Quang Minh võ hội ra mắt điện hạ, điện hạ đã đoán sai, không phải ba vị mà là năm vị."

"Năm vị?" Sắc mặt An Đức Liệt khẽ biến, ngay lập tức khôi phục như thường: "Nói thế cũng phải, nghĩ đến ba người nhóm Đường Thiên cũng là mục tiêu các ngươi, thế nhưng với thực lực ba người bọn họ, hai vị võ giả hoàng kim cũng là dư dả. Nguyên Cát một vị, như vậy còn hai vị kia chính là chuẩn bị cho ta rồi."

"Điện hạ quả nhiên thông tuệ, nếu như điện hạ vẫn lạc tại nơi đây, đối với chúng ta mà nói, không thua gì một trận đại thắng đâu." Kỷ Mỹ Vũ thản nhiên cười, dung nhan cô ta kém hơn rất nhiều so với An Đức Lệ Na (Andrew Lina), nhưng mà cặp chân ngọc thon dài mỹ mạo, thẳng tắp nhường kia rất có mị hoặc.

Thần sắc An Đức Liệt trấn định: "Vậy một vị nữa đâu chứ? Hà tất phải trốn trốn tránh tránh."

"Điện hạ đã triệu, Ti Hàn tự nhiên không dám không đến." Một thanh âm trầm thấp từ phía sau hắn vang lên.

Một bóng đen giống như yên vụ phập phềnh xuất hiện, thần tình gã âm lãnh, gã khoác một tấm áo choàng màu đen, trên cánh tay, vai đầy màu đen Ô nha, những sợi lông Ô nha đen kịt như mực, duy có con mắt là màu đạm kim.

"Tọa bảo khí Ô nha, áo choàng Cửu nha." An Đức Liệt gật đầu: "Thảo nào Ô nha tọa tệ hại lâu như vậy, nguyên lai là ngươi âm thầm rút tinh lực Ô nha tọa."

"Nhãn lực Điện hạ tốt lắm, cái bí bảo lãnh môn này cũng có thể nhận ra." Ti Hàn nói.

"Năm vị võ giả hoàng kim, quý hội đúng là đã xuống vốn gốc rồi." An Đức Liệt ha ha cười, ánh mắt lại đột nhiên trở nên sắc bén: "Thế nhưng vì sao các ngươi lại cảm thấy, ta sẽ không thèm để ý mạng nhỏ bản thân chứ?"

"Tác phong Quang Minh võ hội chính là như vậy đó, bọn họ đều cảm thấy người khác là kẻ ngu si." Một thanh âm bất cần đời đột nhiên vang lên.

Một nam tử tóc ngắn màu hồng cười hì hì bước ra.

Trong lòng Ti Hàn và Kỷ Mỹ Vũ căng lên, vừa mới rồi bọn họ lại không phát hiện có người ẩn nấp trong chỗ tối.

"Tiền Tâm vấn an bệ hạ!" Nam tử tóc ngắn màu hồng ngả ngớn quay sang chào hỏi An Đức Lệ Na (Andrew Lina).

"Hắc hồn!" Kỷ Mỹ Vũ lạnh giọng hô.

"Ai nha nha, bị nhận ra rồi, thật đáng sợ." Tiền Tâm nhơn nhơn không nghiêm chỉnh: "Sách sách, nếu như Quang Minh võ hội tổn thất năm tên võ giả hoàng kim một lần cũng sẽ cảm thấy đau lòng lắm đó. Úc, không đúng, sao ta lại có thể coi thường Quang Minh võ hội như thế chứ? Gia sản nhà người ta thâm hậu, năm tên võ giả hoàng kim, đó chỉ là mưa bụi thôi, ha ha ha ha!"

Tiếng cười cuồng tiếu của Tiền Tâm quanh quẩn khắp đại sảnh.

Phía trên đại sảnh, bỗng nhiên có một bóng đen hạ xuống, nhưng là một vị mặc hắc y, nam tử che mặt giống hệt con dơi.

Khóe mắt Ti Hàn chợt nhảy: "Biên Bức thích khách!"

An Đức Liệt, Tiền Tâm, Biên Bức thích khách, đứng hình tam giác vây lấy hai người.

Trong nháy mắt, tình thế nghịch chuyển.

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) thấy thế trợn mắt há mồm.

Thân ảnh Đường Thiên và Cơ Tiểu Nhã thỉnh thoảng thoáng hiện tại không trung, thỉnh thoảng va chạm vào nhau, toàn bộ đường phố đã nát vụn, nham nhở. Kiếm quang Cơ Tiểu Nhã hươ ra một kiếm, kiếm mang ảnh hưởng trong vòng vài trăm thước.

Thế nhưng Đường Thiên đã hoàn toàn rơi vào phấn khích, tựa như một con dã thú hung mãnh mà nhạy cảm.

Thân thể hắn nhanh hơn cả đầu óc, khả năng mẫn cảm đối với nguy hiểm làm người tán thán.

Quang sa kiếm, bài danh NO. 17355 trên vô song bảng.

Hỏa Liêm quỷ trảo Đường Thiên bài danh NO. 19921, Tàng Phong bộ bài danh NO. 19832.

Tiên võ đối với vũ kỹ vô song có một hệ thống đánh giá phi thường đặc biệt, từ một tinh đến mười tinh, mỗi một tinh cấp ước chừng có hai nghìn loại vũ kỹ vô song. Quang sa kiếm tinh cấp là hai tinh, so với hai loại vũ kỹ Đường Thiên đều cao hơn một đẳng cấp.

Nhưng mà tình hình chiến đấu lại không giống như mọi người tưởng tượng.

Khinh công của Cơ Tiểu Nhã kém Đường Thiên không ít, nhưng Phi kỳ cụ trang của thị không chỉ có làm cho Quang sa kiếm càng mạnh mà còn có thể giúp thị càng thêm linh hoạt mau lẹ như con cá. Có Phi kỳ cụ trang trợ giúp, ở phương diện khinh công Cơ Tiểu Nhã cũng không chịu thiệt.

Bài danh Quang sa kiếm cao hơn Hỏa Liêm quỷ trảo rất nhiều. Đường Thiên từng thử đối chọi trực tiếp thì thấy uy lực quang sa kiếm rất mạnh, Hỏa Liêm quỷ trảo dễ dàng sụp đổ. Chênh lệch giữa một tinh với hai tinh, lớn hơn so với tưởng tượng Đường Thiên.

Tuy nhiên Đường Thiên không có nổi giận, trực giác hắn kinh người làm cho hắn luôn luôn có thể né tránh thành công.

Đường Thiên đang cực độ phấn khích, nhạy cảm kinh người, sau mấy hiệp, nhược điểm Cơ Tiểu Nhã liền bị hắn phát hiện.

Uy lực Quang sa kiếm đúng là rất mạnh, nhưng do lĩnh hội kiếm pháp khá nông cạn nên uy lực Quang sa kiếm do Cơ Tiểu Nhã phát huy không được mấy, không cùng một trình độ với Diệp Triều Ca, hay là Hạc,.

Đường Thiên cấp tốc chiếm cứ quyền chủ động chiến đấu, né tránh càng thêm thong dong.

Hắn nhìn như chật vật né tránh, chỉ có con mắt thủy chung chớp động hỏa diễm, hắn đang chờ đợi cơ hội phản kích.

"Đường Thiên khống chế được tiết tấu."

Gã đầu trọc núp trong bóng tối thốt lên kinh ngạc, luận thực lực Đường Thiên kém Cơ Tiểu Nhã không chỉ một bậc, nhưng mà quyền chủ động chiến đấu song phương lại bị Đường Thiên điều khiển. Đường Thiên lợi dụng để không ngừng né tránh, điều động Cơ Tiểu Nhã.

Nam tử gầy khẳng khiu gật đầu: "Ừ, hắn đang tiêu hao chân lực Cơ Tiểu Nhã. Nga, Cơ Tiểu Nhã phát hiện ra rồi."

Hai người đều không nói tiếp, chỉ trợn mắt nhìn chằm chằm trận chiến đấu kịch liệt.

Cơ Tiểu Nhã xác thực nhận thấy được ý đồ Đường Thiên, thị đã cảm thấy chân lực tiêu hao rất lớn. Đường Thiên trơn trượt vô cùng, Quang sa kiếm không chạm nổi vào y phục của hắn.

Không được, nếu vẫn cứ như vậy, chính mình rất có khả năng thất bại.

Khi phán đoán này hiện lên trong đầu thị thì làm cho thị ngẩn ngơ, hai chữ "Thất bại" kia sao chói mắt như thế.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Thị có chút mờ mịt, chiến đấu sao lại đi tới tình trạng thế này? Thực lực Đường Thiên rõ ràng kém mình rất nhiều cơ mà, thắng lợi hẳn phải nắm chắc chứ... Nguồn tại http://TruyenGG

Cơ Tiểu Nhã hít sâu một hơi, ánh mắt lại thanh tỉnh trở lại, trong lòng càng thêm căng thẳng.

Kinh nghiệm chiến đấu của thị phong phú, biết rõ lúc này tâm thần bản thân đã xuất hiện kẽ hở, cái này là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.

Thì kết thúc lúc này đi!

Cơ Tiểu Nhã bỗng nhiên ngừng lại, thị nhìn chằm chằm Đường Thiên cách đó không xa, bàn tay giương Quang sa kiếm lên cao. Mái tóc của thị không gió tự phất phơ, Phi kỳ cụ trang bỗng nhiên sáng lên quang mang chói mắt.

Phanh.

Phi kỳ cụ trang chói lòa rồi băng vỡ, hóa thành vô số toái mang cỡ móng tay, phập phềnh xung quanh người Cơ Tiểu Nhã.

Nếu ngươi đã muốn tránh, ta đây để cho ngươi không có chỗ để tránh.

Vung kiếm quang lên Cơ Tiểu Nhã bỗng nhiên đảo ngược cổ tay, kiếm quang trong tay, cắm xuống mặt đất dưới chân.

"Cắn nát đi, sa ngư hồi quyển!"

Thanh âm lành lạnh, toàn Tiên Nữ thành đều có thể nghe thấy.

Kiếm quang phút chốc chìm xuống mặt đất, trong tay Cơ Tiểu Nhã không còn thứ gì.

Lấy Cơ Tiểu Nhã làm trung tâm, một vòng sáng hình tròn bán kính đạt đến hai nghìn mét xuất hiện trên mặt đất, vô số móng tay lớn nhỏ bừng lên quầng sáng bạch sắc từ mặt đất bắn ra, tựa như cây anh đào bị gió thổi rơi, dồn dập bay bay, lại như bầy cá nguy hiểm, chợt tụ chợt tán.

Đường Thiên rơi vào nguy hiểm trước nay chưa từng có.

Bình Luận (0)
Comment