Chiến Thần Bất Bại

Chương 386

Đức Liệt và Nguyên Cát tập trung tinh thần mà nhìn hình ảnh kia. Trận chiến giữa Đường Thiên cùng Cơ Tiểu Nhã có rất nhiều người xem, Có không ít võ giả từ đầu tới cuối đều cố gắng ghi chép lại hình ảnh của trận chiến này bằng một bộ dụng cụ mà bọn họ đã đặt biệt mua từ trước.

"Ta cũng không biết nên nói cái gì nữa" – An Đức Liệt gượng cười: "Ta không nhìn rõ được Dường Thiên đã thắng như thế nào. Về lý thuyết thì hắn gần như không có khả năng thủ thắng mới đúng".

Kinh nghiệm của Nguyên Cát có với An Đức Liệt rõ rang phong phú hơn rất nhiều. Vẻ khinh thị nguyên bản trên mặt hắn lục này đã biến mất không thấy, thay vào đó là sự nghiêm trọng khó tả. Hắn nói: "Không, ngươi quên chú ý một chi tiết. Tuy rằng ngay từ đầu Đường Thiên đã rơi vào hạ phong, nhưng hắn chưa hề thụ thương. Hắn ta có khả năng dự đoán nguy hiểm cực kì chính xác. Điểm này rất hiếm thấy".

An Đức Liệt nhớ lại thật kỹ những gì đã chứng kiến vừa rồi bèn tán thành ý kiến: "Không sai, hắn tựa hồ có thể đoán ra được nguy hiểm đến sớm một bước, trực giác này vô cùng chuẩn xác".

ánh mắt Nguyên Cát chớp động: "Đúng thế, Có thể bình yên vô sự dưới công kích của Cơ Tiểu Nhã, trình độ phán đoán này rất ít thấy ở một Võ giả cấp bậc này".

Ánh mắt Nguyên Cát thâm trầm nói: "Đây có lẽ nguyên nhân trọng yếu là Đồ Tử Sơn nhìn trúng hắn, nếu như trong đội ngũ có một thành viên như hắn vậy thì thực lực toàn đội sẽ đại tăng"

"Có lý!" An Đức Liệt bừng tỉnh đại ngộ.

"Tuy vậy điện hạ cũng không cần phải quá coi trọng người này. Đấu pháp sau cùng của hắn quả thực là liều cái mạng, chẳng có chút sách lược nào đáng nói, nếu như không phải là sát chiêu của Cơ Tiểu Nhã hoàn toàn không còn giữ lại chút dư lực nào thì hắn đã chết rồi." Thần tình Nguyên Cát buông lỏng, cười nói: "Cơ Tiểu Nhã quá sơ suất rồi, nói đến cùng, còn là phạm bệnh khinh địch. Nếu là một gã võ giả khác thì Cơ Tiểu Nhã có dám không lưu dư lực như thế không?

"Cơ Tiểu Nhã đúng là quá khinh địch rồi". An Đức Liệt cũng đồng ý quan điểm của Nguyên Cát.

"Làm chuyện không theo lệ thường, đôi khi cũng có thể thủ thắng nhưng mà đây tuyệt không phải chính đạo. Điện hạ chớ thấy Đường Thiên thắng, mà lòng có dao động. Điện hạ giàu có bốn biển, cần phải đường đường chính chính giành lấy thắng lợi, nếu như cũng thắng lợi giống cái tên Đường Thiên như thế này, thật không có ý nghĩa". Trong ngôn ngữ của Nguyên Cát thêm mấy phần động viên.

Đức Liệt khom người thọ giáo: "Lời Nguyên sư, An Đức Liệt nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng."

Khuôn mặt Nguyên Cát lộ ra vẻ vui mừng. tuy rằng Đức Liệt tuổi không cao, nhưng mà vô luận mặt gì cũng đều cực kỳ xuất chúng.

Hắn hòa nhã hỏi: "Điện hạ đối với Tiên Nữ tọa, có tính toán gì không?"

An Đức Liệt cười nói: "Trận chiến với Quang Minh võ hội lần này, chúng ta cũng phải tỏ ý với Tiên Nữ tọa. An Đức Lệ Na (Andrew Lina) tựa hồ có tâm tư khác, cũng không thực sự muốn đầu nhập luôn vào chúng ta, đã như vậy, không bằng chúng ta trở về."

* giao đãi: đây là từ ghép. Ý của nó là giao tiếp với đãi ngộ. Chọn lựa từ thích hợp sẽ hơi khó.

"Trở về?" Nguyên Cát có chút bất ngờ, nhưng qua một hồi nghĩ lại, khuôn mặt giãn ra cười nói: "Điện hạ, cái giải pháp này cực diệu a".

Ngoài ý muốn: bất ngờ

An Đức Liệt cáo từ khiến cho An Đức Lệ Na (Andrew Lina) trở tay không kịp, nàng nhanh chóng hiểu rõ ý đồ của An Đức Liệt. Cái tên này là lấy lui làm tiến. Chiến lực cao nhất của Tiên Nữ tọa cơ hồ bị quét sạch không còn ai. Giờ này Tiên Nữ thành giống như là một tòa thành trống không, mất đi sự bảo hộ của chòm Sư Tử, một khi Quang Minh võ hội lại phái người tới, Tiên Nữ tọa căn bản vô pháp chống lại.

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) cực kỳ cay đắng, nàng rất hiểu ý đồ của An Đức Liệt, nhưng lại vô kế khả thi, bởi vì trên tay nàng không có con bài nào nữa.

Chờ chút!

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) bỗng nhiên nghĩ đến ba người Đường Thiên, hiện tại Sài Lang tọa và Tiên Nữ tọa cùng ngồi trên một con thuyền. Vinh thì tất cả đều vinh, tổn hại cả hai cùng tổn hại. Đường Thiên bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép Tiên Nữ toạ bị thâu tóm trong tay Quang Minh võ hội.

Cùng -> và

Thế nhưng, cái này cũng không phải là không có tai họa ngầm. Thực lực của bọn họ, so với chòm Sư Tử kém hơn nhiều lắm, một vài địch nhân thì còn đối phó được, nếu như lượng lớn địch nhân cùng đến, bọn họ cũng thúc thủ vô sách.

Nếu như quả thật một lượng lớn địch nhân cùng tới, Tiên Nữ tọa cũng sẽ bị san thành bình địa đi - An Đức Lệ Na (Andrew Lina) nghĩ đi nghĩ lại.

Nàng tìm đến trang viên của bọn Đường Thiên, lại từ chỗ Hạc biết được, Đường Thiên đang bế quan, nàng đành phải bất đắc dĩ mà rời đi. Trên đường, nàng mới cảm thấy có điểm kỳ quái, ba người này thế mà để Đường Thiên cầm đầu!

Nàng thầm cho rằng, Hạc mới là người tốt nhất để lựa chọn, có phong độ rất tốt mà lại bình tĩnh cơ trí.

Điều duy nhất khiến nàng hài lòng chính là binh đoàn của cha, cuối cùng cũng tới Tiên Nữ thành

Binh đoàn Cao Nguyên trở về khiến cho dân chúng phấn khích hoan hô. Không khí ở Tiên Nữ thành giống như ăn tết. Việc này cũng làm cho sĩ khí binh đoàn bởi vì chấn động mà có chút suy sụp, nay đã phấn chấn lại không ít.

"Không thể nào, thế nào mà chúng ta lại đột nhiên rất được hoan nghênh thế vậy?"

"Trước đây hình như chúng ta không được hoan nghênh mà."

Nghe bọn lính nghị luận, Tháp Đốn trên lưng ngựa trầm mặc không nói, hắn nhìn những vết tích chằng chịt Tiên Nữ thành, sắc mặt càng thêm âm trầm. Tiên Nữ thành phải chịu công kích, so với sự thịnh vượng trước đây quả thật khó có thể so sánh.

Thân hình Tháp Đốn khôi ngô, da ngăm đen, khuôn mặt phong sương, ngồi ở trên lưng ngựa, sống lưng ưỡn ngực thẳng tắp. ánh mắt Hắn lợi hại như kiếm, làm cho lòng người phát lạnh

Khi hắn nhìn thấy An Đức Lệ Na (Andrew Lina) ở cửa thành chờ đợi hắn, ánh mắt sắc bén kia bỗng trở nên nhu hòa.

không tự chủ > bỗng

"Ba ba!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) như một cơn gió nhào vào trong lòng Tháp Đốn, nước mắt nhịn chảy dài. Bàn tay thô ráp của Tháp Đốn nhẹ nhàng vỗ lưng An Đức Lệ Na (Andrew Lina), nhẹ giọng nói: "Tất cả đều là quá khứ, An Đức Lệ Na (Andrew Lina). Vô luận như thế nào, ba ba cũng sẽ không để con phải chịu bất kỳ một uy khuất nào nữa".

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) khóc càng lớn hơn.

Binh sĩ xung quanh không ai dám cười, những ngày qua Tiên Nữ thành phát sinh biến cố, bọn họ mơ hồ nghe thấy được. Hiện tại An Đức Lệ Na (Andrew Lina), không chỉ là nữ đội trưởng, mà là người đứng đầu toàn bộ Tiên Nữ tọa!

những ngày này-> những ngày qua

Tâm tình dồn nén đến bây giờ mới có thể phát tiết ra, An Đức Lệ Na (Andrew Lina) cảm thấy dễ chịu hẳn, tiếng khóc cũng ngừng lại, thấy nhiều người nhìn mình như vậy, tức thì có chút xấu hổ, vội vàng lôi kéo phụ thân về nhà.

Về đến nhà, cơm nước xong, An Đức Lệ Na (Andrew Lina) liền đưa phụ thân đến thư phòng, tỉ mỉ mà kể lại tất cả sự việc phát trong khoản thời gian này.

Đương Tháp Đốn nghe đến chỗ A Tư Đại Lan Đế chết thảm thì khóe mắt tròn xoe muốn nứt, hai nắm tay đều bóp chặt. Thế nhưng khi nghe đến việc Tiên Nữ cung nổ tung, đầu sỏ gây nên vậy mà lại cũng có một phần là nữ nhân thì nghẹn họng, mắt nhìn trân trối, hồi lâu nói không ra lời.

Mà nghe tới cái thần bí nhân kia lập kế giết chết Tề Sơn, khắp cả người lão phát lạnh.

Người lớn tuổi chuyển thành lão, ông,

Hơn nữa, những sự tình phát sinh trong những ngày qua, đối với một nữ nhi chưa từng trải như An Đức Lệ Na (Andrew Lina) thì lại càng thêm kinh tâm động phách. Nghĩ đến đây, Tháp Đốn có vẻ bình tình hơn rất nhiều.

Ngày này-> ngày qua

Thế nhưng, khi hắn nghe đến hơn một trăm con thú năng lượng thì tinh quang trong mắt chợt lóe, vội vàng hỏi: "Những thứ đồ này đã tiêu hết chưa?"

Bất quá-> thế nhưng, tuy nhiên

"Vẫn chưa". An Đức Lệ Na (Andrew Lina) vội vàng trả lòi.

Tháp Đốn hưng phấn chặt bàn tay: "Một trăm con năng lượng thú đó chính là tối thiểu một trăm bộ Tiên Nữ bí bảo, nếu như trang bị cho binh đoàn, vậy thì cho dù đối phương có hoàng kim võ giả đến, chúng ta cũng không sợ!"

"Có thật như vậy không?" An Đức Lệ Na (Andrew Lina) sửng sốt, ngay lập tức kinh hỉ khó tả. Hoàng kim võ giả của Quang Minh võ hội làm cho nàng bất an. Chỉ cần mấy vị hoàng kim võ giả tìm đến, có thể sẽ phá hủy toàn bộ Tiên Nữ tọa.

"Ừ." Tháp Đốn gật đầu liên tục, hưng phấn nói: "Nếu là bí bảo phổ thông, tất nhiên không có hiệu quả như vậy. Nhưng mà đây lại là chức phẩm được bồi luyện cẩn thận mà thành, phẩm chất số một, thích hợp để trang bị cho binh đoàn. Hiện tại Binh đoàn đang trang bị là chức phẩm, tuy rằng cũng tính là tinh phẩm, nhưng mà không được trải qua tinh lực bồi luyện, so với bí bảo còn kém rất nhiều. Nhưng chính là bằng vào những chức phẩm này, binh đoàn Cao Nguyên của chúng ta sẽ trở thành binh đoàn đệ nhất Bắc Thiên. Sức chiến đấu, có thể tăng lên mấy bậc là có thể tự bảo vệ mình".

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) cũng kích động: "Trong tay bọn họ vẫn còn năng lượng thú, chỉ bán trước một trăm con."

Tháp Đốn kinh nghiệm so An Đức Lệ Na (Andrew Lina) phong phú hơn nhiều, gật đầu nói: "Xem ra bọn họ và ta đều có cùng suy nghĩ. Nhưng ta lại không đoán được bọn họ muốn bán đi những chức phẩm này, hay là muốn chuẩn bị cho binh đoàn của chính mình. Nếu như là bán, chúng ta sẽ mua hết, nếu như là cái sau, vậy mọi người cũng chỉ có thể nói chuyện một thôi một hồi rồi tan mà thôi."

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" An Đức Lệ Na (Andrew Lina) hỏi.

"Mau chóng bồi luyện chức phẩm thành bí bảo, sớm trang bị cho binh đoàn một chút " - Tháp Đốn trầm giọng nói: "Chúng ta cần phải có lực lượng bảo hộ chính mình."

"Con sẽ đi làm ngay!" An Đức Lệ Na (Andrew Lina) đứng dậy, vội vã mà ly khai.

Tháp Đốn cũng đứng dậy, đi ra trang viên.

Không bao lâu, lão liền mang theo một chi vệ đội hướng về phía rừng cây.

"Đại nhân, chúng ta đang đi đâu vậy?". Người hỏi chính là phó đoàn trưởng Tiếu Tư Vân, hắn là phụ tá đắc lực của Tháp Đốn, không những trung thành và tận tâm, mà tính cách lãnh đạm, tài năng xuất chúng. Lần này có thể bình định phản loạn nhanh như vậy, Tiếu Tư Vân là một người chủ chốt.

"Chúng ta đi bái phỏng binh đoàn Sài Lang kia". Tháp Đốn thản nhiên nói.

Tinh thần Tiếu Tư Vân rung lên, Sài Lang binh đoàn gần đây danh tiếng lớn mạnh, rất nhiều người đều cho rằng, thực lực Sài Lang binh đoàn đã vượt lên trên rất nhiều binh đoàn khác ở Bắc Thiên.

"Vậy thì tốt!" Tiếu Tư Vân bình thản đáp, ngay lập tức hô lớn: "Tất cả đều đề cao tinh thần cảnh giác, tuyết đối không được xem thường! Ai tụt lại sau, trở về xem ta thu thập!"

Mọi người không hẹn mà cùng phấn khởi tinh thần. Lời nói của Tiếu Tư Vân cũng làm cho bọn họ sinh ra mấy phần ý chí chiến đấu.

Tự võ không phải là đệ nhất, nhưng chẳng hiểu sao Sài Lang binh đoàn hỗn hợp này lại như gió thổi nước lên, càng làm càng lớn, khiến cho tâm lý nhiều người còn có mấy phần không phục. Khi bọn họ nhìn thấy những con gà mờ binh đoàn Sài Lang sao lại không biết xấu hổ gọi một tiếng binh đoàn? Tại binh đoàn Cao Nguyên mỗi một người đều là những chiến binh từng kinh chiến năm năm trở, đối với những tân binh này, luôn luôn khinh thường.

Huống chi cái chỗ gọi là Sai Lang tọa kia nghèo rớt mồng tơi, chim không thèm ỉa.

Chẳng mấy chốc, bọn họ liền tới gần rừng cây.

Bỗng nhiên, Tiếu Tư Vân nói khẽ với Tháp Đốn: "Có trạm canh gác (trinh sát)."

Tháp Đốn gật đầu, không có quá mức kinh ngạc, nếu là không có trạm canh gác, vậy lão rất hoài nghi trình độ của Sài Lang binh đoàn rồi. Lão bảo Tiếu Tư Vân: "Tiếp cận bọn họ nhưng đừng khiến họ hiểu lầm".

Tiếu Tư Vân hiểu ý, hướng về phía trạm canh gác bên kia, lớn tiếng gọi: "Cao nguyên binh đoàn - binh đoàn trưởng Tháp Đốn đến đây bái phỏng, xin thông báo một tiếng với quý đoàn trưởng".

Một gã Sài Lang - lính trinh sát từ trong rừng cây chui ra nói: "Đội trưởng nhà ta cho mời, thỉnh theo ta!"

Hắn dẫn đường phía trước

Đi theo sau tên lính trinh sát, rất nhanh chóng bọn họ đi tới doanh trại của Sài Lang binh đoàn.

Tháp Đốn và Tiếu Tư Vân liếc nhau, cái doanh địa này tuy rằng nhìn qua rất thô ráp, nhưng mà canh phòng sâm nghiêm, quân kỹ cực kỳ chặt chẽ.

Trong binh doanh đại bộ phận binh sĩ đều đang kiên trì tu luyện, âm thanh hô quát không dứt bên tai. Ánh mắt hai người không tự chủ rơi vào trên thân những Sài Lang binh sĩ kia, ngay từ đầu hai người thần tình có chút thả lỏng.

Những binh sĩ thực lực rất bình thường, thực lực như vậy tại Cao Nguyên binh đoàn, ngay cả quân dự bị cũng không thể được vào.

Binh sĩ Cao Nguyên trên mặt không khỏi lộ ý ra khinh thị.

Bỗng nhiên, Tháp Đốn bị âm thanh hô quát từ một phương hướng khác gây chú ý, không tự chủ mà quay mặt qua. Bỗng chốc, hai con ngươi co rụt lại.

Bình Luận (0)
Comment