Chiến Thần Bất Bại

Chương 3932

Chương 3932

“Thế nên mong hai vị dùng bữa nhanh một chút, sau đó mau chóng rời đi để không phải chọc vào phiền phức không cần thiết”.

Nói rồi phục vụ để hai mươi lượng bạc mà Tiêu Chính Văn đã đưa cho anh ta trước đó lên bàn.

Tiêu Chính Văn nhìn khối bạc hình vuông nhưng không nhận lấy mà ngược lại ngờ vực nhìn Tần Lương Ngọc.

“Nhà họ Phương chính là gia tộc của Phương Hiếu Nho, nhà họ Phương cũng xem như là thế lực lớn ở thành Đại Phong”, Tần Lương Ngọc nói, sau đó mắt xoay chuyển quay sang nhìn Tiêu Chính Văn.

Phương Hiếu Nho có thể nói là một trong những gian thần vào thời Đại Minh, chính vì sự xuất hiện của ông ta mà khiến rất nhiều pháp luật có lợi cho đất nước, cho dân ở thời kỳ Thái Tông đều “thay da đổi thịt”.

Hơn nữa ngay cả Tề Tần và Hoàng Tử Trừng – người đã soán ngôi, ép buộc Thiên Tử để ra lệnh cho các chư hầu đều phải bái phục mặt dày và thủ đoạn của Phương Hiếu Nho.

Cũng chính vì thế mà nhà họ Phương có địa vị cực cao trong nhà họ Khổng, được nhiều đệ tử con cháu nhà họ Khổng xưng là thánh hiền.

Mà nhà họ Phương cũng dựa vào danh tiếng của mình để nhận được không ít sự quan tâm đặc biệt, một trăm năm gần đây đã đào tạo ra một số lượng lớn cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng và Đế Cảnh.

Ở thành Đại Phong đã là sự tồn tại chỉ đứng sau Tần Lương Ngọc.

Đại hội Ngọc Kiếm Các hôm nay chính là vì một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp tám của Ngọc Kiếm Các muốn khiêu chiến với Phương Vạn Lương – người hung hãn nhất của nhà họ Phương mới thu hút nhiều khán giả quan tâm đến thế.

Thế nên cậu cả nhà họ Phương đích thân đến hiện trường, ông chủ quán rượu nhỏ nào dám đắc tội với hắn?

Nhưng Tiêu Chính Văn lại có phải là người dễ thỏa hiệp đâu.

Đừng nói đối phương chỉ là cậu cả nhà họ Phương, dù là thế tử của nhà họ Khổng, Tiêu Chính Văn cũng không phải chưa từng giết.

Ngược lại là Tần Lương Ngọc, vẫn tỏ ra chuyện không liên quan đến mình, cứ tiếp tục ăn.

Đến khi miếng gà rán cuối cùng được cho vào miệng mới bình thản nói với phục vụ: “Cậu đi nói với cậu cả nhà họ Phương gì đó, nếu không muốn chết ở đây thì có thể cút được bao xa thì cứ cút đi”.

Tần Lương Ngọc trước giờ không hề có thiện cảm với đám nho sinh này, huống gì nhà họ Phương vốn dĩ là gian thần, bà ta càng không thèm nể mặt.

Nghe thế Tiêu Chính Văn cười nói với Tần Lương Ngọc: “Không ngờ chị vẫn còn phong thái đại tướng như thế”.

“Nói gì đấy! Nghĩ lại lúc đầu tôi cũng là người có uy danh ở cả Tắc Bắc đấy”, Tần Lương Ngọc liếc nhìn Tiêu Chính Văn.

Mặc dù họ không xem người nhà họ Phương là cái gì nhưng lại gây khó cho phục vụ.

Nếu để cậu chủ nhà họ Phương nghe được nguyên lời của Tần Lương Ngọc, chắc có lẽ sẽ xé nát miệng anh ta.

Ngay khi phục vụ đang cảm thấy khó xử thì có tiếng bước chân ở phía cầu thang.

Không lâu sau một thanh niên mặc Hoa phục sải bước đi đến trước cửa.

Phía sau hắn còn có mười mấy cao thủ bảo vệ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một.

Thấy Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc vần còn ăn uống trong phòng VIP, Phương Thời Anh sầm mặt nói với phục vụ: “Sao họ vẫn chưa cút ra khỏi phòng của ông đây vậy?”

Bình Luận (0)
Comment