Bầu không khí trong gian phòng hơi nặng nề.
Trán Tháp Đốn hơi nhíu lại: "Như vậy có phải là không được tốt lắm hay không?"
Sắc mặt An Đức Lệ Na (Andrew Lina) vẫn bình tĩnh như thường: "Chúng ta cũng muốn thăm dò thực lực của bọn họ như thế nào. Nếu như bọn họ không thể trở thành minh hữu của chúng ta, vậy thì một trăm kiện bí bảo này chính là lợi thế duy nhất có trên tay chúng ta. "
Tháp Đốn rơi vào trầm mặc, lời An Đức Lệ Na (Andrew Lina) là sự thật. Thế cục càng lúc càng hỗn loạn, Đại Hùng tinh và chòm sao O-ri-on tham gia vào đã nói lên được bọn họ không có khả năng giữ lại được một trăm kiện bí bảo này, như vậy phải lợi dụng một trăm kiện bí bảo này như thế nào mới có thể tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Tiên Nữ tọa, đó mới là điều bọn họ phải cân nhắc suy nghĩ.
Thế nhưng so với chuyện dùng quyền mưu như vậy Tháp Đốn lại thích việc chém giết trực diện trên chiến trường hơn. Lão thoáng nhìn An Đức Lệ Na (Andrew Lina), lúc này trên mặt vị nữ nhi này không những không còn vẻ bàng hoàng và mờ mịt, mà trái lại đã bình tĩnh hơn nhiều.
Nàng trưởng thành rồi.
Trong lòng Tháp Đốn thầm cảm khái, nhưng lão không hề cảm thấy chút vui mừng nào. Nếu như có thể, lão vẫn cứ thích hình ảnh vị tiểu cô nương ngây thơ chờ ba ba mang quà về cho nàng hơn.
Thế nhưng, một An Đức Lệ Na (Andrew Lina) như thế này mới chính là người Tiên Nữ thành cần đến nhất lúc này.
Cách trang viên nơi đám Đường Thiên ở ước chừng 3 km có một gian thương khố cũ nát, nó thuộc sở hữu của một tiêu thương hội. Thế nhưng cách đây không lâu nơi này đã được một vị khách thương thần bí dùng giá cao thuê lại.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù thương nghiệp của Tiên Nữ thành cũng đã có dấu hiệu phục hồi, nhưng thị trường so trước đây vẫn điêu linh hơn nhiều lắm, vì vậy tòa thương khố này vẫn luôn trong tình trạng trống không, nay có thể mang cho thuê để đổi lấy một số tiền lớn thì đương nhiên là lão bản thương hội rất vui lòng rồi. Nếu như tòa thương khố này mà cách trang viên của Đường Thiên đại nhân gần một chút thì cũng có thể cho thuê với giá tốt hơn. Hiện tại nếu nói khu vực nào hot nhất thì phải nói đến hai nơi, thứ nhất là địa phương gần nơi A Đức Lý An (Adrian) các hạ ở, còn nơi còn lại chính là chỗ gần trang viên của Đường Thiên.
Toàn bộ khách điếm và khu nhà dân ở phụ cận hai nơi này đều kín hết chỗ. xem tại truyenggg.com
Chỉ tiếc là cái thương khố này của hắn cách trang viên của Đường Thiên quá xa, có thể cho thuê với cái giá như vậy là hắn đã thỏa mãn lắm rồi.
Khác hẳn với vẻ tối đen bên ngoài, bên trong thương khố đèn đuốc sáng trưng.
Nếu như tên hội trưởng của tiểu thương hội kia mà nhìn thấy cảnh tượng bên trong thương khố lúc này thì nhất định sẽ cả kinh đến ngây cả người. Một cái thương khố to như vậy mà gần như đã chật kín, khắp nơi đều là Đạp diễm mã và người. Mỗi một tên võ giả đều đang yên lặng nghỉ ngơi bên cạnh tọa kỵ của mình, Đạp diễm mã cũng rất yên tĩnh giống như đang ngủ vậy.
Không ai nói chuyện phiếm, mà có muốn nói cũng chẳng nói được với ai, bên trong thương khố vô cùng yên tĩnh.
Bỗng nhiên, một thanh âm như tiếng ong vang lên. Toàn bộ võ giả đang nhắm mắt nghỉ ngơi không hẹn cùng mở mắt, lúc này trên mặt bọn họ lộ ra vẻ kích động và hưng phấn không thể kiềm chế được.
"Toàn thể chuẩn bị!"
Tiếng quát trầm của Đường Nhất giống như tiếng sấm vọng vào tai mỗi người.
Rầm rầm.
Những thanh âm đều đặn và nhịp nhàng vang lên, toàn bộ võ giả bên trong thương khố đều xoay người lên ngựa, nguyên bản cả đoàn ngựa đang xắp xếp lộn xộn chỉ trong nháy mắt đã xếp theo đội hình đầy nghiêm chính và khí thế.
Tuy trên mặt Đường Nhất vẫn không chút biểu tình nhưng thực ra trong lòng đang thầm gật đầu hài lòng, trong khoảng thời gian này đã tốn rất nhiều công sức để thao luyện bọn họ, cuối cùng cũng có chút thành tựu.
Cửa thương khố đã âm thầm mở ra từ trước, tiếng ồn ào náo động và phồn hoa phía ngoài đường vọng vào tai mỗi người. Đèn gác đêm vừa mới thắp lên nhưng đối với cư dân Tiên Nữ thành vốn có thói quen ngủ muộn thì buổi chơi tối mới chỉ bắt đầu mà thôi.
"Xuất phát!"
Đường Nhất là người đầu tiên lao ra khỏi thương khố, phía sau hắn là đàn thiết kỵ tràn ra như nước chảy dọc theo cửa thương khố chui ra.
Thương khố không nằm trên trục đường chính mà nằm trong một cái hẻm nhỏ héo lánh, tiếng vó ngựa rời rạc vang lên liên tục như thủy triều từ từ tràn qua hẻm nhỏ.
Khi Đường Nhất lao ra tới đường chính thì tất cả những người đi đường trên đường phố đều sững sờ ngây người ra tại chỗ, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn chi thiết kỵ không biết từ nơi nào chạy ra này.
Vừa ra khỏi ngõ nhỏ, sắc mặt Đường Nhất lập tức trở lên lạnh lẽo, Đạp diễm mã dưới khố đột nhiên hí lên một tiếng dài.
Con Đạp diễm mã dưới thân Đường Nhất là một con Đạp diễm mã vương thất giai rất hiếm có, toàn thân có mầu đỏ sậm như mầu máu, thần tuấn một cách dị thường. Tiếng ngựa hí rít lên cắt ngang bầu trời đêm, mang theo chiến ý nồng đậm.
Trước ánh mắt đầy khiếp sợ của tất cả mọi người đi đường, chỉ thấy kỵ binh cuồn cuộn không ngừng lao ra từ trong ngõ nhỏ.
Chỉ trong nháy mắt, một chi đội ngũ có đội hình sâm nghiêm bỗng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Xông lên. "
Trên mặt Đường Nhất vẫn không chút biểu tình, kẹp bụng ngựa một cái, lập tức Đạp diễm mã vương giống như một đạo hỏa ảnh vẽ lên một vệt hồng sắc tiến về phía trước. Kỵ binh phía sau không chút do cự, tất cả cùng khởi động tiến lên.
Hai trăm con Đạp diễm mã hung hãn chạy dọc theo trục đường chính.
Đường phố rộng rãi lại cộng thêm thềm là những phiến đá phẳng rất thích hợp để kỵ binh xung phong.
Tiếng vó ngựa trầm đầy mạnh mẽ đập thình thịch lên nền đá phía dưới làm bắn tung lên những đóa hoa lửa phát ra những tiếng nặng nề như tiếng sét. Khi hai trăm kỵ binh tập trung lại một chỗ như vậy sẽ giống như một dòng nước lũ hỏa diễm mang theo thế không thể đỡ. Toàn bộ mặt đất trên đường đều đang run rẩy, người đi đường không khỏi hoảng sợ thất sắc, dồn dập tránh sang một bên.
Trong bóng đêm, tiếng võ ngựa như tiếng sét nổ dồn dập như tiếng trống trận truyền đi rất xa.
Sắc mặt Đường Nhất đang ngồi trên lưng ngựa trầm như nước, đối với kế hoạch lần này của Hạc đại nhân, trong lòng hắn vẫn thầm tán thưởng mãi không thôi. Quả nhiên không hổ là Hạc đại nhân, cơ trí vô song!
Khi Tháp Đốn phái người đem toàn bộ bí bảo trong thành đưa đến trang viên, Hạc và Lăng Húc lập tức ý thức ra nguy cơ ẩn dấu trong đó, Hạc bí mật đi ngay trong đêm đến quân doanh của Đường Nhất để tìm trợ giúp, sau đó án định ra một kế hoạch.
Vì không muốn người ta phát hiện ra, Hạc đem địa điểm tập kết ấn định tại nơi cách trang viên khá xa. Đám người Đường Nhất ngụy trang thành thành viên thương đội âm thầm vào thành, về phương diện này, ngược lại không ngờ Lăng Húc lại đưa ra được không ít chủ kiến, năm xưa hắn cũng đã từng theo thương đội vào Nam ra Bắc lưu lạc khắp nơi rất lâu vì thế hắn biết rất rõ một thương hội sẽ có hình dáng như thế nào. Hai trăm người xé lẻ ra, chia thành bẩy thương hội khác nhau.
Quá trình chuyển quân thuận lợi hơn so với dự tính của bọn họ, hiện tại Tiên Nữ thành đang ở trong thời kì hỗn loạn nhất từ trước đến nay. Tuy Cao Nguyên binh đoàn có thể bảo vệ xung quanh Tiên Nữ thành, nhưng chuyện thủ bị căn bản bọn họ không còn tinh lực để để ý tới, trong khi đội ngũ thủ bị vốn đã bị tổn hao nghiêm trọng. Hơn nữa gần đây vô số võ giả ngoại lai không ngừng tiến vào, những võ giả này đều là những người có thực lực cường đại tính khí kiệt ngạo một lời bất hòa liền vung tay vung chân không do dự. Với thực lực của thủ bị đội căn bản không phải là đối thủ của bọn họ lên đành phải làm như không thấy, không dám gây chuyện khiêu khích.
Tuy rằng thương khố nằm ở vị trí khá xa, nhưng đối với Đạp diễm mã, khoảng cách 3km cũng không phải là quá xa, chỉ trong giây lát là có thể tới rồi.
Lấy thực lực của Hạc đại nhân và Lăng Húc đại nhân việc cuốn lấy địch nhân trong chốc lát chẳng phải là vấn đề gì quá lớn.
Mà bọn họ chỉ có duy nhất một nhiệm vụ, đó là cấp cho toàn bộ địch nhân một kích sấm sét, chấn nhiếp tiêu tiểu(vùng trời nhỏ) ( dằn mặt )!
Chiến ý trong tim Đường Nhất sôi lên sùng sục, trong đôi mắt khép hờ lấp lánh tinh quang, khí thế toàn thân từ từ tụ lại.
Tướng là hồn của binh, biến hóa của Đường Nhất ảnh hưởng trực tiếp đến hai trăm thiết kỵ phía sau, lập tức chiến ý của mỗi người trong đội cũng bốc lên ngùn ngụt.
Hai trăm thiết kỵ đều đặn nhịp nhàng như hòa thành một thể, điên cuồng đột tiến.
Xung quanh trang viên là một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị màn biểu diễn vừa nãy của Đường Thiên chấn trụ, thủ đoạn kia quá kinh thế hãi tục mà. Nhìn dưới chân Đường Thiên rơi vãi cả đám ám khí, to to nhỏ nhỏ, đủ loại kiểu dáng thứ nào cũng có, hơn nữa số lượng cực nhiều, quét mắt nhìn qua ít nhất cũng không ít hơn mấy trăm kiện.
Ngân tiễn và vụ sát vừa mới kích sát Hắc mộc nhân xong vậy mà đã hoàn toàn bị phá giải.
Trong đêm tối, chỉ ảnh giống như một đóa hoa tươi nở rộ phát ra những chùm tia sáng biến mất khỏi bầu trời, nhất định cảnh tượng này sẽ hằn sâu trong tâm trí mọi người trong nhiều năm nữa.
Cái tên gia hỏa này...
Bất kể lúc trước mọi người cũng đã từng suy đoán về Đường Thiên ra sao thì trong khoảnh khắc này trong lòng tất cả chỉ còn lại cảm giác kinh hãi đang tràn ngập.
Trong khung cảnh đầy yên tĩnh, tiếng vó ngựa dồn vang như tiếng sấm vọng lại khiến nhiều người bửng tình như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng. Nhưng mọi người vẫn không để ý tới bởi trong lòng mọi người, chuyện Cao Nguyên binh đoàn tham gia vào chuyện này là chuyện hết sức bình thường. Hơn nữa bọn họ tin rằng, chắc chắn Cao Nguyên binh đoàn sẽ động thủ với bọn họ.
Bối cảnh sau lưng của mỗi người ở đây đều rất thâm hậu, chẳng phải một binh đoàn như Cao Nguyên binh đoàn có thể chống lại được. Việc duy nhất mà Cao Nguyên binh đoàn có thể làm được lúc này là đảm bảo cho đám người Đường Thiên mà thôi.
Trận đánh đêm nay đã đến mức độ này, mọi người cũng cảm thấy không sai biệt lắm rồi. Chẳng ai định trong đêm nay phải phân ra sinh tử, mục đích của đại đa số chỉ là thăm dò, lúc này bọn họ cũng cần có thời gian để tiêu hóa kết quả của trận chiến này.
Xem ra phải cẩn thận đánh giá lại thực lực của Đường Thiên một lần nữa.
Đại đa số mọi người đều nghĩ như vậy, thậm chí một vài người trong đám bọn họ cũng đã xoay người chuẩn bị rút khỏi chiến trường.
Đinh!
Khi khỏa ám khí cuối cùng rơi từ trên tay Đường Thiên xuống mặt đất thì cũng là lúc Đường Thiên thanh tỉnh lại. Di, sao mình lại bị công kích? Di, không đúng rồi, mình bị công kích rồi!
Cho tới tận bây giờ, chỉ có chuyện Thần thiếu niên khi dễ người khác, chứ đã bao giờ bị người ta khi dễ như vậy chưa?
Lửa giận trong lòng Đường Thiên từ từ bốc lên, chỉ trong nháy mắt con mắt đã đỏ lừ, tức giận rít gào: "Các ngươi dám đánh ta! Muốn chết!"
Từ "Chết" còn chưa dứt thì bỗng nhiên bức tường vây quanh tranh viên nổ tung.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, bụi bặm bay khắp nơi.
Trong bóng tối, có không ít người bĩu môi, một tiểu nhân vật như Cao Nguyên binh đoàn cũng làm bộ làm tịch chơi trò phô trương thanh thế. Nhưng sau đó chỉ trong nháy mắt, tất cả bọn họ liền trợn tròn con mắt.
Không phải là Cao Nguyên binh đoàn!
Một chi thiết kỵ hoàn toàn xa lạ đang ngạnh sinh xông ra từ trong lỗ hổng trên tường vây. Tốc độ của bọn họ cực nhanh, toàn bộ bụi bặm do bức tường vây sụp đổ bốc lên giống như bị một trận cuồng phong thổi qua, hoàn toàn biến mất không chút tăm tích.
Đường Nhất nhìn thấy Đường Thiên đang cực kỳ phẫn nộ, con mắt vốn đang khép hờ bỗng trợn tròn, sát khí tỏa ra.
Một tiếng quát trầm mang theo sát ý như ngưng thành thực chất vang vọng khắp nơi.
"Sát!"
Sài Lang binh đoàn đột nhiên tản ra, chia ra thành hai mươi tiểu đội nhỏ giống như hai mươi mũi tên nhọn hoắt, hung hãn phóng về phía đám người đứng xung quanh trang viên.
Sài Lang binh đoàn!
Con ngươi trong mắt Lưu Trung Quang co lại, trong đầu lóe lên hai chữ, mai phục! Từ thời điểm Sài Lang binh đoàn tiến vào đến bây giờ, thời gian trôi qua ngắn đến mức gần như không đáng kể, nhưng thực lực mà Sài Lang binh đoàn biểu hiện ra lại khiến người ta vô cùng khiếp sợ.
Đội hình của bọn họ quả thật quá chỉnh tề, chỉnh tề đến mức gần như mọi người không thể tin nổi vào mắt của mình nữa.
Toàn bộ tiểu đội đều chạy theo một đường tắp như được dùng thước để căn chỉnh từ trước vậy. Khi bọn họ bứt lên phía trước trông giống như một cây trường mâu thẳng tắp đâm ra.
Một binh đoàn như vậy, ngay cả Lưu Trung Quang cũng mới chỉ nhìn thấy lần đầu, vả lại chưa cần nói tới thực lực của đám binh sĩ này ra sao, chỉ riêng cái tác phong quân nhân này không phải một binh đoàn bình thường có thể thực hiện được.
Tuy Lưu Trung Quang rất tán thường phong cách quân nhân của Sài Lang binh đoàn nhưng thấy bọn họ một đường xông lên y cũng không quá cảnh giác. Tiểu đội mười người trùng kích cũng chỉ có thể đối phó với đám võ giả bình thường, chứ muốn đối phó với đám cao thủ quanh đây thì vẫn còn chưa đủ.
Cái khiến cho người ta bị quân đoàn này khắc sâu ấn tượng chính là Đường Thiên đang lộ ra thực lực mà hắn nắm trong tay...
Lưu Trung Quang cũng cảm thấy đây là một sự lựa chon không tồi, biểu hiện thực lực nắm trong tay lúc thích hợp có thể đưa bọn họ vào tình thế thuận lợi hơn.
Quả là một tên gia hỏa có tâm cơ thâm trầm a!
Lưu Trung Quang cũng đã hơi tin vào lời nói của A Tú lúc trước.
"Sát!"
Hai mươi chi tiểu đội cùng hét lớn tụ lại với nhau thành một dòng nước lũ.
Lưu Trung Quang sửng sốt, trong tiếng rống hận này có ẩn chứa sát khí, trông không giống với phô trương thanh thế.
Trước ánh mắt của y, toàn bộ võ giả Sài Lang cùng nhịp nhàng giơ cao loan mã trong tay.
Lưu Trung Quang lập tức giật mình, con ngươi trợn tròn.
Loan đao như nguyệt, quang mang ánh tuyết. ( loan đao như vầng trăng khuyết, ánh đao sáng trắng như tuyết )
Hai trăm thanh loan đao như được một đường kẻ vẽ lên từ trước căn chỉnh, chỉnh tề rơi xuống.
Mười đao mang hợp thành một, ánh đao hóa thành mâu!
Quang mang đột nhiên rực sáng phản chiếu nét mặt vẫn còn lưu lại vẻ thảng thốt trên mặt Lưu Trung Quang.