Hoắc Phu Mạn(Hoffman) nhìn Tịch Lâm, trên mặt không chút biểu tình, trong lòng hắn thầm than thở. Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này có thể đem Tịch Lâm đẩy đến trước mặt bệ hạ ( ra mắt ấy ), không ngờ lại nhận được một trận bại. Hoắc Phu Mạn(Hoffman) thủy chung vẫn luôn quan tâm đến cử động của Tịch Lâm, bởi vì hắn cũng cho rằng trong toàn bộ hành động Tịch Lâm không phạm phải sai lầm nào.
Bốn gã hoàng kim võ giả, đội hình như vậy thì cho dù san bằng một tinh cầu nhỏ hoặc là phá hủy một thành thị cũng chẳng phải chuyện gì quá khó.
Thế nhưng tòa căn cứ đồng thau kia lại giống như một cái đầm sâu không đáy đem bốn gã hoàng kim võ giả hoàn toàn thôn phệ.
Đáng ra mình phải đoán ra từ trước mới phải, với thực lực của Đoan Mộc cho dù không thể thủ thắng thì chuyện chạy trốn cũng không quá khó a, vậy mà đến lúc này một chút tin tức về hắn cũng chẳng có.
Mình đã quá coi thường Tam Hồn thành rồi.
Hoắc Phu Mạn(Hoffman) hơi tự trách. sắc mặt Tịch Lâm phái trước mặt hắn xám xịt, vẻ mặt cụt hứng, lần thất bại này đã tạo lên đả kích rất lớn với hắn.Tổn thất bốn gã hoàng kim võ giả, Hoắc Phu Mạn(Hoffman) không chút đau lòng, nhưng bộ dạng Tịch Lâm như vậy lại khiến hắn vô cùng lo lắng.
Hoắc Phu Mạn(Hoffman) không thể hiện sự lo lắng trên nét mặt, hắn nhìn kỹ Tịch Lâm một lúc lâu rồi bỗng nhiên nói: "Ngẩng đầu lên."
Tịch Lâm ngẩng đầu đầy mờ mịt.
Hoắc Phu Mạn(Hoffman) nhíu mày, lớn tiếng quát lớn: "Đứng lên cho ta!"
Tịch Lâm giật mình một cái, bất giác đứng lên.
Sắc mặt Hoắc Phu Mạn(Hoffman) vẫn cứ bình tĩnh như thường, ba một cái bật dậy từ trên ghế: "Nhìn cái bộ dạng của ngươi đi, ta vẫn còn chưa chết! Ch có một chút trắc trở đã giống như mất hồn đến nơi. Chết bốn gã hoàng kim võ giả, chết thì cũng chết rồi, nhưng chúng ta vẫn chưa chết. Cơ nghiệp mà ta đánh ra đã giao cho ngươi thì không cần phải suy nghĩ nữa! Kể cả ngươi có làm bại sạch cơ nghiệp cũng không có vấn đề gì! Thua thì lại làm lại, chỉ cần ngươi có đủ vốn liếng, nhưng ngươi không thể thua chính bản thân mình, ngươi chịu thua rồi thì không xứng làm con ta."
Trên mặt Tịch Lâm lộ ra vẻ xấu hổ.
"Đi rửa mặt đi." Hoắc Phu Mạn(Hoffman) chậm rãi nói.
Tịch Lâm vội vàng chạy đến toilet, vội vàng rửa mặt, nhìn qua tinh thần cũng ổn định hơn rất nhiều.
Hoắc Phu Mạn(Hoffman) ném ra một tờ giấy: "Thu thập thứ này, bệ hạ hy vọng ngươi có thể đi về phía nam. Dân bản sứ nơi đó có dấu hiệu rục rịch muốn động."
"Vậy Tam Hồn thành thì sao?" Tịch Lâm có chút không cam lòng.
"Chuyện này ta sẽ xử lý." Hoắc Phu Mạn(Hoffman) vỗ vỗ vai Tịch Lâm: "Trước tiên ngươi cứ đem chuyện này sử lí đi đã."
Hắn không có nói cho Tịch Lâm biết, hành động lần này thất bại khiến bọn họ phải duy trì thái độ điệu thấp.
Một chi tiểu đội đang lướt đi giữa vùng hoang dã, bỗng nhiên bọn họ dừng lại, phía trước bọn họ có ba vị võ giả đang đứng chắn đường.
"Lỗ mũi của Lô Địch thật thính a." Vị võ giả ở giữa khẽ cười.
Sắc mặt thủ lĩnh tiểu đội trầm xuống: "Quang Minh võ hội!"
Võ giả rất có hứng thú nói: "Các ngươi định trợ giúp A Đức Lý An (Adrian) sao? Thật là đáng tiếc, ta luôn tán thưởng Liệp nhân(thợ săn)."
Sắc mặt vị thủ lĩnh tiểu đội đại biến, không ai để ý tới giới chỉ trên tay một vị võ giả phía sau hắn hơi lóe lên cực kín đáo khó có thể nhìn thấy.
Tam Hồn thành.
Giới chỉ trên tay A Đức Lý An (Adrian) bỗng sáng lên, một thanh âm xa lạ vang lên: "Các ngươi định trợ giúp A Đức Lý An (Adrian) sao? Thật là đáng tiếc, ta luôn tán thưởng Liệp nhân "
Sắc mặt ba người đại biến.
"Đi!" A Đức Lý An (Adrian) không chút do dự
"Đi đâu?" Lưu Trung Quang cảm thấy hơi khó hiểu
"Đi tìm Đường Thiên." A Đức Lý An (Adrian) trầm giọng nói.
"Đi tìm Đường Thiên? Vì sao?" Trên mặt Lưu Trung Quang đầy vẻ nghi hoặc, A Tú dường như suy nghĩ điều ra gì đó, hắn liếc mắt nhìn lão sư đầy bội phục.
Yến Đồ nghe Vu Hạ báo cáo, khóe miệng lộ ra dáng tươi cười khó hiểu: "Nga, A Đức Lý An (Adrian) đi tìm Đường Thiên rồi?"
"Vâng, điện hạ." Vu Hạ cung kính trả lời.
"Cũng tốt, tránh khỏi chạy thoát lần nữa." Yến Đồ đứng dậy, trên mặt bốc lên sát khí: "Ngươi mang theo người của ngươi bắt An Đức Lệ Na (Andrew Lina) lại, chắc không có vấn đề gì nhỉ."
Vu Hạ khẽ rùng mình: "Không có vấn đề."
"Đi đi, ta đã sớm chờ không được nữa rồi." Yến Đồ nói với hai vị Đại Hùng võ giả bên cạnh, giọng nói đầy khí phách.
Tại trang viện của Đường Thiên.
A Đức Lý An (Adrian) không chút giấu diếm, đem toàn bộ tin tức nói một lần.
Hạc rơi vào trầm tư, Đường Thiên thì liên tục kinh hô: "Oa! Quá âm hiểm! Quá xảo trá!"
Còn Lăng Húc thì đã sớm buồn chán chạy đến một góc không người luyện thương.
A Tú cảm thấy vô cùng kỳ quái, quả nhiên Lăng Húc giống như trong lời đồn, một tên võ si có tính cách nóng nảy. Thế nhưng cái tính cách của Đường Thiên lại khiến hắn không thể nào hiểu nổi.
Người như vậy sao lại có thể làm lãnh tụ được nhỉ?
A Đức Lý An (Adrian) thì ngược lại, nàng rất bình tĩnh, nói xong liền ngậm miệng.
"Ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười dài ầm ĩ từ ngoài cửa vọng vào, cánh cửa đại sảnh bằng gỗ ầm ầm tan vỡ, vụn gỗ bắn khắp nơi, ba người chậm rãi đi vào. Sắc mặt Yến Đồ đầy ngạo nghễ, khóe môi nhếch nụ cười nhạt xem thường, nói: "Thực đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, nghe nói Đường Thiên là nhân vật lợi hại không ngờ lại không chịu được như vậy,làm ta rất thất vọng a."
Trên mặt Đường Thiên đầy vẻ hiếu kỳ hỏi: "Uy, ngươi là ai?"
Hạc lấy tay che mặt, Đường Thiên hỏi cái vấn đề này làm cho hắn cảm thấy rất xấu hổ, vừa rồi chúng ta còn đang đàm luận về người ta đó a...
Lăng Húc ngừng việc luyện thương lại đi tới bên cạnh Đường Thiên, trong mắt tóe lên chiến ý, vẻ mặt rục rịch muốn động. Xem ra, lúc này có thể đánh một trận ra trò rồi.
Yến Đồ chẳng để ý tới Đường Thiên, ánh mắt nhìn sang A Đức Lý An (Adrian): "Liệp nhân tiên sinh, tại hạ luôn rất bội phục, nếu Liệp nhân tiên sinh nguyện ý dốc sức cho Đại Hùng tinh ta thì dù tiên sinh có yêu cầu gì xin cứ việc mở miệng."
A Đức Lý An (Adrian) mỉm cười nói: "Đa tạ điện hạ đã có ý nâng đỡ, A Đức Lý An (Adrian) làm gì có tài đức gì lại có thể lọt vào mắt xanh của điện hạ như vậy? Thế nhưng A Đức Lý An (Adrian) đã bước nửa chân xuống mồ, vinh hoa phú quý có được cũng chỉ là vô dụng."
Yến Đồ không hề cảm thấy bất ngờ, chẳng qua thanh âm lớn hơn một chút: "Tiên sinh không suy tính cho mình lẽ nào không cân nhắc cho quý đồ sao?"
Lưu Trung Quang tàn bạo nói: "Đừng có phí sức làm gì, ha hả, xuất lực vì ngươi sao? Mặt mũi ngươi thật lớn a!"
Yến Đồ lắc lắc đầu đầy vẻ tiếc nuối: "Đại tài của tiên sinh không thể cống hiến cho ta đúng là đáng tiếc. Đáng tiếc, đáng tiếc, lúc này chỉ đành đem tiên sinh vùi xương chỗ này thôi."
"Uy uy uy, cái này là địa bàn của ta a?" Đường Thiên phát hiện không ngờ mình bị bọn hắn bỏ qua, lập tức không nhịn được mà nhẩy ra, oa oa kêu to.
Thần thiếu niên, sao lại có thể bị người ta ngó lơ!
Hai vị Đại Hùng võ giả bên người Yến Đồ bỗng mở mắt, hàn quang tăng vọt, khí thế toàn thân đột nhiên tăng cao, uy áp kinh người bảo phủ toàn bộ đại sảnh. Không khí phảng phất như đông cứng lại khiến người ta cảm thấy khó mà thở nổi.
Ca ca ca!
Đòn dông ( xương sống ) tráng kiện phát ra những tiếng động khiến người ta ghê răng.
Bình phong tinh mỹ xuất hiện vô số vết rạn giống như mạng nhện.
Sắc mặt A Tú và Lưu Trung Quang biến đổi, đây chính là Đại Hùng võ giả sao?
Võ giả có thể lấy chòm sao vương giả để đặt tên, không thể nghi ngờ đó đều là võ giả kiệt xuất nhất của chòm sao. Ở Đại hùng tinh, người có được danh hiệu vương hùng võ giả chỉ có bảy người. Tuy hai người này vẫn chưa xuất thủ hưng chỉ riêng khí thế đã đáng sợ như vậy. Xung quanh thân thể hai người như có một tầng sóng gợn trong suốt tỏa ra bốn phía. Trên mặt hai người không chút biểu tình, thần sắc lạnh lùng.
Hạc đứng dậy, hắc y trên người không gió tự bay, thần sắc hắn vẫn hết sức bình tĩnh, phù kiếm mà đứng, lạnh lùng nói: "Hành vi của các vị quả thật hơi thất lễ a."
"Cái gì?" Đường Thiên thoáng cái nhảy dựng lên, chửi ầm lên: "Tiểu Hạc tử, hành vi như vậy mà mới chỉ là có chút thất lễ sao?"
Hạc: "..."
Ta chỉ đang khách khí...
Biểu tình của Đường Thiên trở nên hung ác và dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dám đến địa bàn của ta dương oai? Chán sống! Các huynh đệ, lấy vũ khí!"
Hạc yên lặng không nói gì, trong lòng sinh ra cảmg iác muốn lập tức quay đầu rời đi, chiến thư như vậy thực sự... chẳng phải là của đám du côn lưu manh đầu đường xó chợ sao a? Nếu như ngươi không biết thỉnh đem cái nhiệm vụ trọng yếu này giao cho ta có được không?
Ngao ô!
Trong tầm mắt Hạc, một đạo ngân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, kẻ đã sớm bụng đói ăn quàng, a không, đã sớm khẩn cấp Lăng Húc nổi giận gầm lên một tiếng, bước một bước dài về phía trước, mũi thương bắn ra như mưa hung hãn trùm tới cả ba người.
Lưu Trung Quang nhìn trợn tròn mắt, A Tú cũng nhìn trợn tròn mắt, ngay cả A Đức Lý An (Adrian) cũng nhìn tới trợn tròn mắt.
Tên gia hỏa này điên rồi sao?
Không muốn sống nữa sao?
Kia... Chính là Vương hùng võ giả đó!
Sắc mặt Lăng Húc ở giữa không trung đầy phấn khích, trong ánh mắt đầy ngập cảm giác cuồng nhiệt, một thương vừa xuất ra hắn chỉ cảm thấy một cảm giác thoải mái sung sướng từ trước đến nay chưa từng có! Tất cả chiến ý bị đè nén mấy ngày gần đây đều được phát tiết toàn bộ trên một thương vô cùng nhuần nhuyễn này, sức mạnh vô địch của ngân dịch làm mũi thương của hắn sáng lên như một ngôi sao!
Thanh âm của tiếng chuông cứ quanh quẩn mơ hồ như có như không.
Hàn mang như biển, tinh thần mênh mông.
Trên mặt hai gã võ giả bên cạnh Yến Đồ hiện lên vẻ giận dữ, đã khi nào có người dám ở bọn họ trước mặt hung hăng như vậy cơ chứ?
Một đối ba, lần đầu tiên bọn họ bị người ta khinh thường như vậy đã là lúc nào a?
Vũ nhục!
Hành vi của đối phương chính là vũ nhục Vương hùng võ giả!
Nhưng ba người phảng phất như tiến vào một biển sao mênh mông, xung quanh bỗng trở lên yên tĩnh hẳn.
Con ngươi trong mắt ba người mở rộng, trên mặt ba người không hẹn mà cùng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đây là... Đây là thương pháp gì?
Hai gã Vương hùng võ giả theo bản năng đồng thời xuất thủ!
Võ giả bên trái Yến Đồ tên là Vinh Nhu, sắc mặt hắn ngưng trọng hẳn, hắn gập đầu ngón tay bắn ra, lập tức một vòng sóng gợn vô hình từ trong tay hắn tràn ra, hướng về những ngôi sao kia lao tới.
Võ giả bên phải Yến Đồ tên là Giản Phong Nguyên, hắn hừ lạnh một tiếng, không biết từ lúc nào trong tay hắn đã xuất hiện một thanh quỷ đầu đao, hắn dựng thẳng thân đao lên, không chút hoa xảo, tung ra kiên trảm ( một chém cương quyết ).
Leng keng leng keng!
Thanh âm va chạm thanh thúy dầy đặc tựa như tiếng ngô rang liên tục vang lên.
Lăng Húc bay ngược lại với tốc độ nhanh hơn, nện lên vách tường, oanh, cả mặt tường ầm ầm sụp đổ.
Như thế này mới là bình thường...
A Tú và Lưu Trung Quang cùng thở phào nhẹ nhõm, trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên ý nghĩ giống hệt như nhau, quả nhiên không hổ là Vương hùng võ giả, hành động của Lăng Húc đúng là quá lỗ mãng rồi! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com
"Ha ha ha ha!"
Bỗng nhiên, một tiếng cười dài đầy vui sướng từ trong đống gạch vụn truyền ra, thình thịch, đống gạch vụn xếp thành một tòa núi nhỏ ầm ầm nổ tung, đá vụn bay ra như mưa, Lăng Húc cầm theo ngân thương chậm rãi đi ra.
Trên khóe miệng Lăng Húc có một dòng máu rỉ ra, nhưng trên mặt hắn lại đầy cuồng nhiệt. Hắn như vừa phát hiện ra một món mỹ thực cực phẩm, trong đôi mắt lấp lánh quang mang mang theo vẻ cuồng nhiệt khiến người phải khiếp đảm.
"Thật dễ chịu!"
Ngân thương chỉ thẳng vào ba người, Lăng Húc hét lớn: "Lại đến!"
A Tú và Lưu Trung Quang vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại há hốc mồm lần thứ hai, bọn họ ngơ ngác nhìn Lăng Húc giống như nhìn thấy một con quái vật vậy.
Có thể ngăn cản một kích liên thủ của hai gã Vương hùng võ giả, vậy mà vẫn có thể bình yên vô sự,điều này làm cho bọn họ cảm thấy không thể tin nổi nữa rồi. Hơn nữa trong cái thời điểm như thế này mà vẫn còn nói "Lại đến"...
Tên gia hỏa như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy đầu óc của hắn không bình thường.
A Đức Lý An (Adrian) vẫn giữ bình tĩnh như thường, khi nhìn thấy một thương kinh diễm kia của Lăng Húc, thân thể cửa hắn lập tức ngồi thẳng dậy, quang mang trong mắt tăng vọt, trong lòng giống như nhấc lên kinh đào hãi lãng ( biển cuộn sóng gào, song to gió lớn ).
Một thương này...