Chiến Thần Bất Bại

Chương 4194

Chương 4194

 

“Ông Trục Nhật, nếu đánh nữa, Khổng Thành Long sẽ không sống nổi mất!”, Mạnh Hồng Nho quay lại nhìn ông lão Trục Nhật, nhỏ giọng nhắc nhở.

 

“Dừng tay!”

 

Ông lão Trục Nhật không thể ngồi yên được nữa. Ông ta vốn tưởng rằng đây sẽ là một trận tàn sát Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ, Khổng Thành Long lại bị Tiêu Chính Văn giết chết.

 

“Dừng tay ư?”

 

Tiêu Chính Văn chế nhạo, đồng thời, vung một cú đấm nặng nề nữa vào vai Khổng Thành Long.

 

“Tôi bảo cậu dừng tay!”

 

Ông lão Trục Nhật cũng không còn bình tĩnh như trước nữa mà trợn mắt quát Tiêu Chính Văn: “Cậu ta rõ ràng đã thua rồi, cậu cũng nên dừng tay đi!”

 

“Cậu muốn giết người sao?”

 

“Nên dừng tay? Ngay từ đầu đã nói trận chiến sinh tử phải đấu đến cùng. Bây giờ hắn vẫn chưa chết, sao tôi có thể dừng tay?”

 

Tiêu Chính Văn chế nhạo.

 

“Tiêu Chính Văn! Nếu cậu còn dám động đến cậu ta thì đừng trách tôi tàn nhẫn!”, ông lão Trục Nhật nói xong, khí tức Đại Đế quanh người đột nhiên bùng lên.

 

“Sư huynh, chúng tôi đã nói trước rồi, không được…”

 

“Câm miệng! Chỉ cần ông còn nhận tôi là sư huynh thì câm miệng lại!”, ông lão Trục Nhật lạnh lùng quát.

 

Thân phận của Khổng Thành Long vô cùng đặc biệt, hắn không chỉ đến từ vùng ngoài vũ trụ, mà còn là người liên lạc giữa nhà họ Khổng và thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ.

 

Nếu hắn bị đánh chết, hậu quả sẽ rất khó lường, thậm chí cả nhà họ Khổng cũng sẽ bị liên lụy.

 

“Tôi nói một câu công bằng nhé!”

 

Mạnh Hồng Nho nói xong liền đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn Tiêu Chính Văn: “Bất kể lúc trước hai người đã thỏa thuận thế nào, nhưng bây giờ thắng thua đã rõ, mọi người đều là người Đông Vực, hà tất gì phải đấu đến mức kẻ sống người chết?”

 

“Hơn nữa, ông Trục Nhật cũng coi như là người của Thiên Cung Bắc Cực, đã là người đồng môn, tại sao phải chém giết lẫn nhau?”

 

Tiêu Chính Văn cười nhạt, lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, hắn đã đồng ý đấu trận sống chết, vậy thì hắn nhất định phải chết!”

 

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cậu sao?”

 

Ông lão Trục Nhật thấy Tiêu Chính Văn muốn giết người, cũng thấy hơi sốt ruột. Khí tức mạnh mẽ tỏa ra, ánh mắt trở nên lạnh lùng, trầm giọng hỏi.

 

“Tôi thấy ông hiểu lầm rồi. Ngay từ đầu, tôi cũng không định giết hắn! Ông mới là người đáng chết nhất! Chỉ cần ông dám đấu trận sống chết với tôi thì tôi sẽ tha cho hắn!”

 

“Nếu ông không dám ứng chiến, vậy thì quỳ lạy tạ tội trước mặt người dân thiên hạ đi!”

 

Giọng của Tiêu Chính Văn vang lên như chuông, vọng khắp phủ thành chủ.

 

Nghe vậy, ngay cả Thanh Liên cũng thay đổi sắc mặt.

Bình Luận (0)
Comment