Chiến Thần Bất Bại

Chương 426

An Đức Lệ Na đã trải qua nhiều tràng diện nguy hiểm nhưng không có lần nào khiến nàng ngây người như phỗng. Dù lịch lãm tốt xấu thế nào, mặt nàng luôn hiện vẻ tươi cười.

"Không có việc gì."

An Đức Lệ Na chấn bay bụi đá trên người, coi như không có gì phát sinh, nói chuyện tự nhiên: "Thực lực tiểu Đường tiên sinh tiến bộ rất nhanh a!"

Đường Thiên không dám loạn động: "Ta cũng không biết là có tiến bộ hay không."

An Đức Lệ Na sửng sốt, nhưng lập tức mặt giãn ra cười nói: "Tiểu Đường tiên sinh quá khiêm tốn rồi. Tiểu Đường tiên sinh có điều không biết, trận thắng này của ngài đã ảnh hưởng toàn bộ thế cục Thiên Lộ."

"Thật sao?" Đường Thiên vẻ mặt không tin.

An Đức Lệ Na thu hội bộ dáng tươi cười, thần tình nghiêm túc: "Tiểu Đường tiên sinh còn chưa biết, chúng ta ở Đại Hung tinh vẫn là có chút thông tin. "Thủy hùng hoang cốt" là một trong tam đại hoàng kim bí bảo của Đại Hùng tinh, nó thống ngự một phần ba tinh lực của Đại Hùng tinh, hiện giờ đã bắt đầu khô kiệt. Yến Vĩnh Liệt sử dụng mười năm thọ nguyên, thôi động Đại Hùng tinh thánh bảo "Vương Hùng Thủ" điều động toàn bộ tinh lực còn lại của Đại Hùng tinh, giúp bí bảo Đại Hùng tinh không bị suy giảm. Đồng thời tại ba ngày trước, Đồ Thanh suất lĩnh Bạo Hùng binh đoàn, được Quang Minh võ hội hỗ trợ, phát động tập kích đối với chòm sao Orion, diệt toàn bộ đệ nhất binh đoàn của chòm Orion. Hiện tại lại vừa mới nhận được tin tức, "Khúc thỉ lưu" cung thánh Nã Da bị Quang Minh võ hội giết chết, quân tiên phong liên quân tiến thẳng vương cung Orion. Vô luận cuộc này thắng hay bại, Đại Hùng tinh đều sẽ vì tinh lực khô kiệt mà suy vong. Nói ngài chiến một trận này cải biến thế cục Thiên Lộ cũng không phải là quá."

Đường Thiên nghe xong trợn mắt há mồm, một lát sau phản ứng, lắp bắp hỏi: "Vậy là, Đại Hùng tinh kia xong rồi?"

"Đúng vậy." An Đức Lệ Na thần sắc nghiêm trọng gật đầu: "Hy vọng duy nhất của Yến Vĩnh Liệt là trước lúc Đại Hùng tinh suy sụp, mạnh mẽ công chiếm chòm sao Orion, cướp đoạt thánh bảo chòm Orion, đem hai tinh tọa xác nhập. Theo tình hình hiện này, việc này hoàn toàn là có khả năng. Bọn họ bây giờ chỉ còn cách vương thành Orion không đến ba trăm dặm. Cho dù Liệp Nhận binh đoàn hay là Sử Tử Tọa đều không thể kịp cứu viện."

"Cái này là quá nhanh rồi…" Đường thiên có chút phát mộng. Một tinh tọa diệt vọng lại xảy ra nhanh như vậy. Hơn nữa không phải là tinh tọa nhỏ như Sài Lang tọa mà là tinh tọa cấp Xích Đạo a!

An Đức Lệ Na thấy biểu tình phát mộng của Đường Thiên, nàng có chút thất vọng, lại nghĩ đến gia hỏa thần bí kia. Hắn lúc nào cũng tràn đầy tự tin, giống như không có gì có thể làm khó hắn. Nếu hiện có hắn ở đây, hắn nhất định sẽ có biện pháp.

Đường Thiên so với hắn, thật là kém xa!

"Chúng ta cần thiết phải nghĩ ra đối sách!" An Đức Lệ Na trầm giọng nói: "Nếu như thật sự là Đại Hùng tinh thắng, chúng ta liền xong rồi. Bọn họ nhất định sẽ chuyển qua đối phó chúng ta. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để tồn tại một cái đinh ở sau lưng. Nếu như bọn hợp nhất hai tinh tọa, sẽ sinh ra một siêu cấp tinh tọa cấp bậc Hoàng Đạo! Chúng ta không có khả năng chống đỡ!."

Đường Thiên gật đầu tán đồng: "Có đạo lý!"

An Đức Lệ Na tràn ngập mong chờ nhìn Đường Thiên. Nàng đang đợi Đường Thiên nói ra một cái phương án hữu dụng. Đường tốt xấu gì cũng đánh ra một cơ nghiệp to lớn, hắn nhất định không phải là 1 kẻ ngu ngốc a (Đáng buồn là cô em đoán sai rồi =]]~)

Hắn chắc sẽ nhìn ra nguy hiểm trong chuyện này a…

Đường Thiên bị nhìn nửa ngày, có chút bối rối: "Trên mặt ta nở hoa hay sao mà nhìn quài thế? Ta cảm thấy lời ngươi nói rất có đạo lý a, ngươi tiếp tục nói đi."

An Đức Lệ Na thiếu chút nữa chửi thề. Lão nương nói nhiều như vậy là chờ ngươi nói một câu "Rất tốt rất có đạo lý" sao?

Vận khí lão nương thật kém như vậy sao? Thật gặp một thằng ngu đến không thể ngu hơn à? (Lần này thì chúc mừng, cô em đã đoán đúng =]]~)

Nàng cố nén xung động muốn "phát ngôn bừa bãi", nhìn chằm chằm Đường Thiên, nhấn mạnh từng chữ: "Ngài có suy nghĩ gì để thoát khỏi thế cục này?"

"Ta?" Đường Thiên vẻ mặt kinh ngạc, biểu tình tựa như vừa nghe được một câu chuyện hài vô cùng buồn cười.

An Đức Lệ Na bị biểu tình Đường Thiên làm cho tức giận, mặt lạnh lùng: "Lẽ nào tiểu Đường tiên sinh tính cứ thế này ngồi chờ chết? Lẽ nào tiểu Đường tiên sinh cho rằng ngài có thể không ngó ngàng đến?"

Đường Thiên lắc đầu liên tục: "Ta không nghĩ ra được gì!"

An Đức Lệ Na không nghĩ tới Đường Thiên lại làm ra bộ dáng vô lại như vậy, tức giận đến không nói ra hơi, xoay người bỏ đi.

Đường Thiên ngay người, hắn không nghĩ rằng An Đức Lệ Na lại xoay người bỏ đi. An Đức Lệ Na đi xa hắn mới có phản ứng, trong miệng lầm bầm: "Ta nghĩ không ra, nhưng có người lại có thể nghĩ ra a!"

Đường Thiên giãy dụa từ trong nền đá đứng lện. Từng bước cẩn thận đi về phương hướng Đường Nhất.

Trở lại Tiên Nữ cung, An Đức Lệ Na rất nhanh liền tỉnh táo lại. Nàng nhớ lại biểu hiện hôm nay cảm thấy có chút hối hận. Chính mình công phú dưỡng khí vẫn còn quá kém.

"Hạc cùng Lăng Húc đều đã tỉnh, bọn họ cùng Sài Lang binh đoàn trở về Lang Bảo."

Tháp Đốn phất phất tay, lệnh lính gạc lui ra, đợi lính canh lui ra hắn mới mở miệng: "Không nên quá lo lắng, ngươi phải tin tưởng thực lực của hắn."

"Tin tưởng thực lực hắn?" An Đức Lệ Na đang tỉnh táo lập tức tà hỏa lại bùng lên: "Hắn chính là một thằng ngu! Hỏi hắn bây giờ làm sao, hắn lại tỏ ra việc này cùng hắn không có quan hệ. Nhìn biểu tình của hắn, ta liền muốn nổi trận lôi đình!"

Tháp Đốn cười ha ha: "Có vài người rất thích làm trò giả heo ăn thịt cọp! Cái này vừa vặn chứng minh tâm cơ hắn thâm trầm. Ngươi suy nghĩ xem, đến bây giờ hắn từng có bước đi sai lầm? Đến cả Yến Đồ cũng chết trên tay hắn! Đừng, hắn có danh xưng "Quang minh ma kiếm thạch". Người như vậy còn gọi là ngu xuẩn thì trên đời người như thế nào gọi là thông minh?"

An Đức Lệ Na mở lớn miệng, lại phát hiện chính mình không biết phản bác như thế nào. Đúng vậy, cả Yến Đồ cũng chết trên tay hắn, người như vậy sao có thể là một cái mãng phu đầu óc đơn giản? (Mẹ nó, đúng là đàn bà, suy đoán lung tung làm ta đây gõ phát mệt!)

"Chúng ta giờ phải làm gì đây?" An Đức Lệ Na nhịn không được hỏi.

"Yên lặng theo dõi." Tháp Đốn rất bình tĩnh: "Lực lượng chúng ta quá nhỏ, không thể làm ra trò trống gì, chỉ có thể dựa vào bọn họ. Hắn cần chúng ta làm gì thì chúng ta làm cái đó. Từ những lần gặp gỡ trước, bọn họ không phải loại khó nói chuyện, cũng không tham lam."

Nhìn thấy An Đức Lệ mở miệng muốn nói, Tháp Đốn an ủi: "Yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ có động tác. Một người cả Quang Minh võ hội cũng không để trong mắt thì sao có thể khoan dung với một cái Đại Hùng tinh?"

An Đức Lệ Na cảm thấy rất cổ quái. Nàng không biết lòng tin của phụ thần đối với Đường Thiên xuất phát từ đâu.

Với lại, Đại Hung tinh dù thế nào cũng không thể dùng hai từ "chỉ là" để mà hình dung a… Bạn đang đọc chuyện tại truyenggg.com

Trở lại Lang bảo, A Đức Lý An vốn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng: "Đường Thiên đại nhân, ta có biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt của Tiên Nữ tọa."

Khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn là Đường Thiên lại trừng mắt liếc hắn: "Ngậm miệng, tù binh phải có giác ngộ của tù binh!"

Hạc một bênh do dự một chút, nhắc nói: "Đường thân kinh, tù binh cũng có tôn nghiêm. Thân là võ giả chính trực, ngươi có thể giết hắn nhưng không thể vũ nhục hắn."

Đường Thiên quay mặt hỏi Lăng Húc: "Tiểu Húc Tử, ta là chính trực võ giả sao?"

Lăng Húc liếc mắt nhìn hắn: "Người là thiếu niên tâm thần"

Đường Thiên hỏi tiếp Lăng Húc: "Tiểu Húc Tử, ta có vũ nhục hắn không?"

Lăng Húc bị Đường Thiên hỏi mãi có chút bực bội: "Có cần phiền vậy không? Ta tới một thương đâm chết hắn!"

Hạc: "…"

Chính mình thực là ngu xuẩn, lại đi đàm luận vấn đề như vậy với hai con hàng này…

"Đường Thiên, ngươi lẽ nào không nhìn ra sao? Các ngươi đã nguy trong sớm tối, hơi vô ý liền rơi với cảnh vạn kiếp bất phục! Đại Hùng tinh lý nào lại bỏ qua cho các ngươi? Bọn họ một khí thôn tinh chòm sao Orion, các người chính là mục tiêu tiếp theo!"

Ba người ngừng lại, quay mặt nhìn A Đức Lý An.

A Đức Lý An trấn định tự nhiên, ngữ khí tràn đầy mê hoặc: "Lẽ nào các ngươi không muốn có tinh tọa càng cường đại sao? Ta có biện pháp giúp các người đến được Đại Hùng tinh! Đại Hùng tinh kia rất là dồi dào, so với địa phương như Tiên Nữ Tọa cùng Sài Lang tọa cường đại không biết bao nhiêu lần! Nó đối với các ngươi trước mắt…"

Lời nói A Đức Lý An bị cắt đứt vì hắn đang bị Đường Thiên một tay nhấc lên

Đường Thiên một tay tóm lấy A Đức Lý An, mắt nhìn thẳng hắn, nghiêm túc nói: "Ta nghe nói Liệp nhân luôn luôn xảo trá. Ta là một tên đầu óc thẳng tắp, một chút cũng không có thông minh."

"Ngài có thể nghe ta nói xong phương án…" A Đức Lý An rất lãnh tĩnh.

"Không!" Đường Thiên rất dứt khoát ngắt lời A Đức Lý An, hắn nói tiếp: "Ta tuy rằng không thông minh, đôi khi còn rất ngu xuẩn. Nhưng mà ta biết rõ ta có thể tín nhiệm ai! Tiểu Hạc Tử là người tốt, Tiểu Húc Tử là táo bạo điên cuồng, nhưng mấy cái này có cái gì quan hệ? Ta có thể đem lưng ta giao cho bọn họ. Nhưng ngươi cái gì cũng không phải, ta sẽ không tin tưởng ngươi. Ngươi nói cái gì xinh đẹp, cùng ta không có liên quan gì."

"Ngài sợ ta hãm hại ngài, nhưng ngài có thể trước hết nghe xong phương án của ta. Sau đó ngươi có thể từ từ suy nghĩ…" A Đức Lý An không cam lòng nói.

Đường Thiên bình thản cười, vô cùng đắc ý nói: "Ngươi quá coi trọng ta rồi, ta là loại người biết động não sao? Sự tình cần động não, giao cho người thông minh là được rồi."

"Nói cách khác, cường đại như ngài cũng cần phải nghe lời người khác?" A Đức Lý An nhíu mày.

Sắc mặt Hạc trầm xuống, tay hắn đặt lên chuôi kiếm. Lăng Húc hiện lên sát cơ, nhìn chằm chằm A Đức Lý An.

Đường Thiên vẻ mặt kỳ quái nhìn A Đức Lý An: "Cách nghĩ của ngươi thật sự kỳ quái! Ai có thể không gì không làm được à? Vì cái gì lại không nghe người khác? Ngươi trên đời này là thông minh nhất sao?"

A Đức Lý An đối với sát cơ của Hạc cùng Lăng Húc tựa như không thấy: "Ngài nói không sai, nhưng mà lựa chọn vào lúc then chốt thế này, hơi có chút vô ý liền bỏ lỡ mọi thứ. Như vậy ngươi còn đem nó giao lên tay người khác?"

Vẻ mặt Đường lộ rõ vẻ không kiên nhẫn: "Người như ngươi, tâm tư quá nhiều, quá phiền. Mọi thứ rất đơn giản a, ta tin tưởng bọn hắn, ta tin rằng bọn hắn so với ta thông minh hơn, có thể làm tốt hơn so với ta. Chức trách cảu ta là chiến đấu, nỗ lực chiến đấu bảo hộ mọi người. Ta minh bạch ý tứ của ngươi, thế nhưng ta không phải người mạnh nhất, bọn họ không phải người thông nhất thì dựa vào cái gì chắc chắc thắng lợi? Thất bại cũng đượcm thắng lợi cũng được, chúng ta đều là cùng nhau làm thì còn có cái gì để mà oán giận? À, đúng rồi, chúng ta truy cầu chính là loại thắng lợi của chúng ta, mà không phải là loại thắng lợi mà ngươi nói tới! Ngươi không hiểu."

A Đức Lý An nhìn Đường Thiên, lần đầu tiên hắn thấy loại người như tên này.

Đường Thiên quay mặt, hô lên: "Ai có băng dán không? Đem miệng của hắn dán lại! Bớt phiền."

Hạc lạnh lùng nói: "Để ta"

Đường Thiên cùng Lăng Húc đều lộ ra biểu tình sợ hãi, Tiểu Hạc Tử nổi giận rồi.

Con hàng này, không may rồi…

Bình Luận (0)
Comment