Chiến Thần Bất Bại

Chương 4334

Bởi vì năng lực sinh trưởng của nó rất mạnh, dù chỉ có hai ba gốc thì năm thứ hai cũng có thể mọc kín khắp đồng khắp núi!

 

Chính vì lý do này mà Thích Tôn năm đó mới gọi hoà thượng là Tì Khưu, ý là chỉ cần còn một nhà sư thì Phật pháp sẽ không bao giờ bị tiêu diệt hoàn toàn!

 

Điều này cũng giống với tình cảnh của Tiêu Chính Văn hiện tại, một mình lãnh đạo điện Thần Long tới vùng ngoài lãnh thổ!

 

Dù chỉ có một tia hy vọng thì điện Thần Long cũng có thể đâm chồi bén rễ ở vùng ngoài lãnh thổ!

 

Đồng thời, Bí Khưu này chỉ khi trải qua một mùa đông giá rét thì mới có thể lan ra khắp nơi, giống như sự luân hồi của chúng sinh, sinh sôi không ngừng nghỉ, sinh tử tuần hoàn!

 

Nghĩ tới đây, khí tức khắp người Tiêu Chính Văn đột nhiên biến đổi, từng luồng ánh sáng huyền diệu đồng loạt quy tụ về phía Tiêu Chính Văn!

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Từ Huy Tổ và Tần Lương Ngọc gần như ngẩn ra cùng lúc!

 

“Cậu Tiêu, cậu…cậu đột phá rồi?”

 

Tần Lương Ngọc nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin!

 

Người khác đều phải mất tới cả trăm tới nghìn năm mới có thể lĩnh hội được, mà Tiêu Chính Văn thì tuỳ tiện ăn một bữa cơm cũng có thể đột phá, như vậy còn có lẽ trời hay không?

 

Với thiên phú và tốc độ đột phá của Tiêu Chính Văn, e rằng ngay cả bốn cậu chủ Chiến Quốc cũng phải tự thấy hổ thẹn!

 

Thế nhưng nghĩ tới lần đầu tiên gặp Tiêu Chính Văn, anh vẫn chỉ là một thanh niên ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, thế mà trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã ngày càng vượt trội, đạt tới tu vi của cảnh giới Đại Đế, Tần Lương Ngọc ngược lại còn thấy rất vui!

 

“Thật ra đất trời này chẳng qua đều đang tiếp diễn đạo luân hồi, mảnh đất khi trước sinh sôi không ngừng nghỉ nháy mắt đã hoá thành hoang mạc, dần dần diệt vong, lặp đi lặp lại!”

 

“Càng tới gần lúc chết thì càng có thể cảm nhận được vạn vật trong thế gian này! Tới được ngưỡng trên Đế Cảnh, thật ra cảnh giới đã không còn quan trọng nữa, ngược lại thực lực mạnh yếu mới chính là đạo cảnh!”

 

Tiêu Chính Văn nói rồi lại bưng bát lên uống một ngụm canh nhỏ.

 

“Cậu Tiêu, cậu…như vậy khiến cho chúng tôi thấy thật hổ thẹn!”, Từ Huy Tổ không khỏi cảm thấy xấu hổ.

 

“Thật ra, lĩnh hội được càng nhiều thì càng cảm thấy bản thân nhỏ bé, ở trước đại đạo đất trời thì chúng ta đều chỉ như hạt cát, vốn dĩ chẳng có phân biệt cao thấp đâu!”, Tiêu Chính Văn nói tới đây thì không khỏi thở dài!

 

Linh Nhi chỉ khẽ gật đầu tỏ ý với mấy người Tiêu Chính Văn, sau đó bước nhanh ra bên ngoài cửa.

 

Chẳng mấy chốc Linh Nhi đã bưng mấy món ăn rất thịnh soạn lên, sau đó mới gọi ông nội tới cùng ăn cơm.

 

“Linh Nhi, không biết cô đã nghe nói tới nhà họ Trương ở thành Minh Nguyệt hay chưa?”, Tiêu Chính Văn tiện miệng hỏi Linh Nhi một câu.

 

“Nhà họ Trương? Chắc là những người cùng thế hệ với ông nội tôi sẽ hiểu biết nhiều hơn một chút, nhà họ Trương bây giờ đã suy vong rồi!”, Linh Nhi nghĩ ngợi rồi nói với vẻ nghiêm túc.

 

“Ồ? Nhà họ Trương suy vong rồi ư?”, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày.

 

“Đúng thế, nghe ông nội tôi nói, nhà họ Trương khi trước là một nhà quyền thế thực thụ ở thành phố Minh Nguyệt, hơn nữa gần như cả nưa thành phó Minh Nguyệt đều là của nhà họ Trương!”

“thế nhưng nhà họ Trương đã không còn sức ảnh hưởng gì ở thành phố Minh Nguyệt nữa rồi, nghe nói vì Hachiki Orochi tới thành Minh Nguyệt nên từ đó về sau nhà họ Trương đã từng chút lụi tàn!”

Bình Luận (0)
Comment