Trận chiến đấu này, chấn kinh mọi người.
Cho dù là Hạc và Lăng Húc đứng ở nóc cung điện, hai người nhìn chiến trường cài răng lược, nhìn Sài Lang binh đoàn ngang trời xuất thế, nhìn Long Trúc phản công lúc sắp chết, nhìn Binh là làm thế nào cắt xén, tách rời Hám Sơn binh đoàn một cách thành thạo điêu luyện.
Toàn bộ quá trình, ngoại trừ lần Sài Lang binh đoàn xung phong làm người ta có cảm giác sắc bén chói mắt vô cùng. Tàn cuộc chiến đấu, hoàn toàn chẳng có chút mỹ cảm, thậm chí Binh suất lĩnh binh đoàn cơ quan, va chạm xung đột, không ngừng xuất hiện các loại sai lầm, tỷ như động tác chiến thuật biến hình, tỷ như vây bọc đánh không đúng chỗ vân vân, làm cho trận chiến đấu này thoạt nhìn cực kỳ hỗn loạn.
Mà trong cái phiến hỗn loạn này, Hám Sơn binh đoàn bị cắt xén từng điểm, tách rời thành ra từng khối nhỏ một.
Toàn bộ quá trình, không có chỗ nào quá làm người ta sáng ngời mắt, thậm chí có chút bình thản thông thường, nhưng mà khi chiến trường biến thành từng khối nhỏ một thì mọi người mới bừng tỉnh mà thấy kinh sợ.
"Thực sự là võ tướng đáng sợ." Hạc hít vào một hơi lãnh khí, nhịn không được khen: "Binh đại thúc thì ra lợi hại là thế!"
Lăng Húc cũng bị chấn động, lần trước Binh biểu hiện ra là một vị võ tướng có kỹ xảo khống mang xuất thần nhập hóa, mà hiện tại, thậm chí Binh không cần xuất thủ, chỉ mỗi chỉ huy điều hành đâu vào đấy. Giống như kỳ thủ cao minh không hiển lộ tài năng chiêu thức, mỗi một nước cờ không hiển sơn không lộ thủy, nhưng mà đến mấy chục bước sau, mọi người bỗng nhiên thấy kinh sợ, hắn đã thắng rồi.
Càng làm cho hai người cảm thấy bất khả tư nghị chính là, Binh đại thúc vậy mà lại coi cái này như luyện binh tràng.
Cái này cần phải cực kỳ tự tin a...
Binh tỏ ra rất bình tĩnh, thắng lợi như vậy đối với lão mà nói, rất bình thường quá đỗi, lão chú ý nhất chính là biểu hiện của các học viên. Năm xưa nguyên nhân lão được điều đến tân binh doanh là để lão dễ nói chuyện, tuổi còn nhỏ vân vân, nhưng mà quan trọng nhất đó là lão am hiểu luyện binh.
Lấy chiến để luyện, phương pháp như vậy, chính là phương pháp lão năm xưa tìm tòi ra. Tình hình chiến đấu năm xưa rất kịch liệt, là chuyện mà hôm nay vô pháp tưởng tượng, tuy rằng Nam Thập Tự binh đoàn có đầy đủ quân dự bị, nhưng mà vẫn đối mặt vấn đề nguồn cung lính căng thẳng.
Như thế nào rút ngắn tân binh kỳ, như thế nào tại đề bạt những sĩ quan cơ sở có tiềm lực có tài hoa vân vân, mấy vấn đề này, năm đó tốn hao vô số tâm huyết của lão.
Hoàn thành chia tách sau, lão chẳng phát ra một tiếng, ngoại trừ học viên phạm sai lầm trí mạng, bình thường một vài tiểu sai lầm, lão căn bản coi như không nhìn thấy. Lão chăm chú âm thầm quan sát, quan sát những học viên biểu hiện xuất sắc ở trong chiến đấu.
Chiến đấu là đá thử vàng tốt nhất.
Kỳ thực lão cũng không nghĩ là sớm như vậy đã đem Thiên võ lang viện và binh đoàn cơ quan bộc lộ ra, nhưng mà, phương pháp thường quy muốn đạt được yêu cầu lão, cần phải thời gian rất dài. Mà thời gian đối với bọn họ mà nói mới là tối then chốt.
Binh đối với trận chiến đấu này rất thỏa mãn, lúc trước lão cũng không có đoán được Hám Sơn binh đoàn sẽ xuất hiện. Nhưng mà vì để ngừa vạn nhất, lão vẫn dẫn Sài Lang binh đoàn Đường Nhất, cấp cái chi hoàn toàn tân binh đoàn này hộ giá hộ tống. Khi phát hiện Hám Sơn binh đoàn thì lập tức tinh thần Binh rung lên, bắt đầu bố cục.
Trong thời gian ngắn ngủi, lão liền hoàn thành toàn bộ cấu tứ phương án chiến đấu.
Chỉ tiếc, Hám Sơn binh đoàn phản công, không dữ dằn như trong tưởng tượng của lão, Binh có chút tiếc nuối. Nếu Hám Sơn binh đoàn phản công có thể thêm hung mãnh một tí nữa thì đối với thử thách cái quần tân này, hiệu quả tốt hơn, rất nhiều vấn đề cũng khả dĩ bộc lộ triệt để.
Được rồi, binh đoàn Thiên Long tọa cũng chỉ có thể như vậy rồi...
Binh nghĩ ngợi có chút cô độc.
Mà thân là võ tướng bản năng, thích suy nghĩ bước tiếp theo ngay. Binh cân nhắc, có nên thừa cơ sát nhập Thiên Long tọa hay không. Binh đoàn Thiên Long tọa cơ hồ tan rồi, như vậy còn lại, đại khái chính là thánh giai.
Thiên Long tọa chỉ có một gã thánh giai, còn có bốn gã võ giả Thần Long, thực lực như vậy, bản thân có thể ăn được nó hay không? Nhân tố tương đối có lợi là sĩ khí, sĩ khí đám thái điểu(gà mờ) tăng vọt, ngô, dọc đường tiêu hóa thu hoạch một trận chiến này, thực lực sẽ tăng lên... Tuy nhiên Sài Lang binh đoàn, Tiên Nữ chiến bào dưới con mắt thánh giai sẽ rất khó phát huy tác dụng...
Chiến lược chiếm lấy Thiên Long tọa có ý nghĩa lớn lao bao nhiêu chứ... Lại khiến các phương phản ứng thế nào...
Binh chẳng muốn nhìn chiến trường rồi, lão đã trực tiếp bỏ qua trận chiến đấu này, đi suy tư vài bước phương án tiếp theo.
Nhưng mà trận chiến đấu này làm những người khác đều khiếp sợ rồi, nhất là Vương Dạ.
Vương Dạ thấy tình thế không ổn liền vừa lăn vừa bò từ trên lưng Hám Sơn tích nhảy xuống. Lúc đó đám người Long Trúc căn bản không rảnh bận tâm y, mà vận khí y không tệ, tràng diện hỗn loạn như vậy, vậy mà lại y thoát ra được từ bên trong.
"Cứu ta!"
Vương Dạ hướng bốn gã hộ vệ liều mạng hô to, trong lòng y cực kỳ sợ hãi, y chỉ là một vị mưu sĩ, để y động động mồm mép, đùa giỡn chút âm mưu quỷ kế thì không có vấn đề, thực lực y gầy yếu, tại cái chiến trường hỗn loạn mà có thể sống đến bây giờ thì quả thực là kỳ tích.
Bốn gã hộ vệ đang giằng co với bốn người A Mạc Lý, nhưng mà song phương đều bị chiến đấu bạo phát hấp dẫn, đều quên mất đấu võ. Lúc này bốn gã hộ vệ nghe tiếng kêu cứu của Vương Dạ, tức thì phản ứng lại. Chúng không nói hai lời liền bỏ bốn người A Mạc Lý, chạy tới hướng Vương Dạ.
"Muốn chạy hả?" Con mắt A Mạc Lý trợn trừng, chân liền hướng bốn người xông tới.
Bóng người chợt lóe, là Hàn Băng Ngưng! Nguồn tại http://TruyenGG
Trong bốn người, khinh công Hàn Băng Ngưng gần bằng Tư Mã Hương Sơn, cơ hồ trong chớp mắt, đã xông tới phía sau đối phương, hàn kiếm ra khỏi vỏ.
Đinh!
Từng tiếng thanh âm giòn tan, một bàn tay ngăn trở mũi kiếm Hàn Băng Ngưng.
Một luồng chân lực quỷ dị dọc theo mũi kiếm thẳng nhập kinh mạch Hàn Băng Ngưng, Hàn Băng Ngưng hừ lạnh một tiếng, chân lực liền phun ra, đồng thời cùng lúc một luồng chân lực hung hãn hơn nữa tới.
Phanh.
Bóng người đột nhiên tách ra.
Hàn Băng Ngưng mới thấy rõ địch nhân, hóa ra là một gã Hồn tướng. Chỉ là cái đứa Hồn tướng, một gã Hồn tướng không giống với những đứa nàng từng gặp. Bởi vì nó căn bản không giống người, mà như ác quỷ trong thần thoại, thân thể gầy như que củi, đầu cực lớn, khuôn mặt xấu xí, hai tay thật dài, gần như chạm đất. Mười ngón như vuốt chim, móng tay bén nhọn, màu đen thùi lùi.
Trong lòng Hàn Băng Ngưng rùng mình, lần đầu tiên nàng trông thấy Hồn tướng dị dạng như thế.
Hồn tướng là võ giả sau khi chết biến thành võ hồn, bởi vậy đều sẽ giữ lại tướng mạo lúc sinh thời. Toàn bộ Hồn tướng đều là như thế, chưa từng nghe nói, Hồn tướng dị dạng xấu xa giống như đứa như trước mắt này.
Ba gã hộ vệ khác cũng dồn dập gọi ra Hồn tướng bản thân.
Ba gã Hồn tướng khác tuy rằng hình dạng tướng mạo không giống nhau, nhưng đều dị dạng xấu xa như vậy.
Trên nóc nhà ánh mắt Lăng Húc tăng vọt, vẻ mặt kinh sợ: "Đây là cái đồ vật gì? Thế nào lại có Hồn tướng xấu xa như thế?"
Hạc nheo con mắt lại, lạnh giọng nói: "Tộc minh! Không ngờ được, bọn họ vậy mà lại càng ngày càng làm trầm trọng thêm!"
"Tộc minh hả?" Vẻ mặt Lăng Húc mờ mịt.
"Ừ." Hạc lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào bốn gã Hồn tướng bên trong tràng, âm thanh lãnh đạm nói: "Tộc minh là một thế lực mới phát, bọn chúng là do một đám tiểu thế lực liên minh cấu thành. Bọn họ nghiên cứu ra một loại kỹ thuật rất cấm kỵ, đó chính là thôn phệ và dung hợp Hồn tướng. Tựa như dưỡng độc trùng vậy, vì độc trùng càng cường đại mới đặt bao nhiêu loại độc trùng ở với nhau, làm cho chúng nó trong lúc đó chém giết, thôn phệ lẫn nhau sau cùng bồi dưỡng ra độc trùng tối cường đại, Hồn tướng tộc minh chính là làm như vậy."
Lăng Húc nghe thấy vậy lông tóc toàn thân dựng thẳng, hắn trừng con mắt, không thể tin tưởng: "Cái này... Cái này cũng quá biến thái rồi đi! Hồn tướng, rốt cuộc không giống với độc trùng đâu nha!"
Mặt Hạc không tỏ vẻ gì: "Trong mắt bọn chúng thì là một dạng. Bọn họ so trước đây làm càng thêm trầm trọng, những Hồn tướng này, không, chúng nó đã không thể được gọi là Hồn tướng, chúng nó là rất nhiều Hồn tướng cưỡng ép dung hợp lại với nhau, cho nên mới trở nên dị dạng như thế."
Ngón tay Hạc nắm kiếm tới mức trắng bệch, hắn cúi đầu lẩm bẩm, ngữ khí trầm thấp.
"Tại sao trở thành Hồn tướng? Là bởi vì trong lòng có quá nhiều chất chứa chưa tan, là bởi vì sinh mệnh quá ngẳn ngủi mà tâm nguyện chưa xong. Mỗi một Hồn tướng đều là tâm nguyện tối chấp nhất tối hướng tới trong nội tâm của võ giả lúc sinh thời mà đến chết cũng không muốn buông tha! Tín niệm chấp nhất như vậy, hẳn là cần phải tôn trọng, mà không phải bị lợi dụng như thế, giẫm đạp như thế!"
Bỗng nhiên có cái thủ chưởng dùng sức mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, Hạc ngẩng đầu.
"Tiểu Hạc tử, không nên khổ sở, biến sắc như vậy, hết thảy một thương đâm chết! Đứa quái vật đến người chết cũng không buông tha, vậy để cho bọn chúng đi làm người chết đi! Yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngươi!"
Lăng Húc đằng đằng sát khí.
Trong lòng Hạc ấm áp, hắn tỉnh táo lại: "Nhìn Hám Sơn binh đoàn tiến nhập Đại Hùng tinh lần này, hẳn chính là Tộc minh tại âm thầm giở trò quỷ. Tộc minh nhìn đến cũng định đục nước béo cò, cũng không an phận. Tuy nhiên, nếu đã gặp phải chúng ta coi như bọn chúng không may đáng đời."
"Ha ha ha ha! Nói cho cùng! Di, quả nhiên Tư Mã hương Sơn âm hiểm!" Lăng Húc sáng ngời con mắt.
Tư Mã Hương Sơn một bụng xấu xa, sớm đã chú ý Vương Dạ bên này hốt hoảng cuồng chạy. Khi Vương Dạ mở miệng kêu cứu, hắn là người thứ nhất phát động, khinh công hắn vốn có tuyệt hảo, lặng yên không một tiếng động liền xuất hiện bên người Vương Dạ, lúc này, bốn gã hộ vệ chỉ vừa mới phát động.
Tư Mã Hương Sơn xách cổ Vương Dạ, nhỏ nhẹ nói: "Chiến trường là nơi loạn như thế, không nên tùy tiện chạy loạn."
Vương Dạ hoàn toàn khiếp sợ, sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy, trong miệng a a a phát không ra một tiếng rõ ràng nào
Tư Mã Hương Sơn cũng không thèm quan tâm, hướng bốn người nhỏ nhẹ nói: "Đầu hàng đi, vì tính mệnh của đại nhân các ngươi."
Bốn người tiến thối lưỡng nan, chân tay luống cuống.
"Nhìn đi, vị đại nhân này của các ngươi, bình thường rất không được các ngươi kính yêu a." Tư Mã Hương Sơn nhỏ nhẹ nói, răng rắc một tiếng, Vương Dạ phát ra tiếng gào thét như giết lợn, cả khuôn mặt đều biến hình.
Động tác Tư Mã Hương Sơn mềm nhẹ mà vặn đứt một ngón tay Vương Dạ.
"Các ngươi nói đi, nếu như ta đem đại nhân tôn quý của các ngươi, ặc, mười ngón tay vặn đứt chín ngón, sau đó trả hắn cho các ngươi. Các ngươi nên làm thế nào cho phải? Các ngươi khẳng định sẽ tìm một chốn không người giết chết hắn đi, ai, đánh đánh giết giết, thực sự là làm người ta làm khó a."
Vương Dạ đang đau đớn mà nghe thấy những lời này, cũng nhịn không được nữa, trực tiếp choáng váng hôn mê.
Bốn người nghe những lời này của Tư Mã Hương Sơn, sắc mặt không khỏi cùng nhau biến. Không phải nói chín ngón tay, hiện tại đã làm gãy một ngón là đủ để cho đại nhân hận thấu bọn chúng. Đại nhân chết ở chỗ này coi như là không sao, nếu là đại nhân còn sống trở về, vậy cuộc sống về sau bọn chúng nhất định rất bi thảm rất bi thảm.
"Chúng ta đầu hàng."
Bốn gã hộ vệ sắc mặt như chàm.
Một mình Tư Mã Hương Sơn vân đạm phong khinh như thế mà giải quyết chiến đấu, làm cho Lương Thu thành thật như vậy, thấy vậy thì hoàn toàn trợn tròn mắt.
Khống chế xong bốn người, toàn bộ trận chiến coi như là kết thúc.
Bỗng nhiên, ba động năng lượng kịch liệt từ vương cung truyền đến