Chiến Thần Bất Bại

Chương 4618

Chương 4618

 

Trưởng lão Thanh Dương lại không cho là thế, cười mỉa nói: “Nếu đã bị tôi lấy được thì dĩ nhiên là bí thuật độc nhất của tôi, tôi muốn xem thử Tiêu Chính Văn cậu phá giải nó thế nào”.

 

Nói rồi trưởng lão Thanh Dương chỉ tay như kiếm đâm về phía trước.

 

Đột nhiên trong tay trưởng lão Thanh Dương có thêm một thanh giáo màu bạc, hơn nữa những nơi thanh giáo đó chỉ đến đều bị rút cạn không khí chứ đừng nói là có một chút sinh khí.

 

Có thể nói chỉ cần ông ta đâm tới thì Tiêu Chính Văn sẽ chết.

 

Đây cũng là một trong những sát chiêu bảo vệ mạng sống trong nhiều năm của trưởng lão Thanh Dương.

 

Lúc này lực hút khi không khí bị rút cạn đánh đến chỗ Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn chỉ cười khẩy.

 

Mặc dù đòn tấn công của ông ta khá đột ngột, còn hút hết không khí trong vòng hàng ngàn mét nhưng Tiêu Chính Văn lại có tim rồng.

 

Cho dù là sinh khí hay tử khí đều có thể để mặc Tiêu Chính Văn tùy ý khống chế.

 

Đây chính là sự đáng sợ của tim rồng.

 

Thế nên đối mặt với chiêu này của trưởng lão Thanh Dương, anh rút con dao quân đội năm cạnh ra.

 

Cùng lúc đó hai hình thái cực âm dương cực lớn cũng xoay chuyển đằng sau Tiêu Chính Văn, vô số sinh khí gần như phát ra từ trong người Tiêu Chính Văn cùng một lúc.

 

Con dao quân đội năm cạnh lại phá vỡ đòn tấn công của trưởng lão Thanh Dương, đâm thẳng vào vai trái trưởng lão Thanh Dương.

 

“Phụt!”

 

Máu bắn ra, sau đó con dao quân đội năm cạnh đâm ngược lại theo một đường cong cực đẹp.

 

“Phụt!”

 

Lại một vết máu nữa bắn ra, trưởng lão Thanh Dương bị văng ra xa.

 

Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn cũng tiến tới một bước, khi cả người trưởng lão Thanh Dương còn chưa rơi xuống đất, Tiêu Chính Văn đã giơ tay ra kẹp lấy cổ họng ông ta.

 

Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh và đột ngột, mọi người đều hít khí lạnh.

 

Trưởng lão Thanh Dương thế mà thua?

 

Không thể tin được, đó là một trong bốn cao thủ của Vạn Kiếm Cốc, trưởng lão Thanh Dương đấy.

 

“Chuyện đến nước này, ông còn gì để nói không?”, Tiêu Chính Văn kẹp chặt cổ họng trưởng lão Thanh Dương, lạnh lùng hỏi.

 

“Cậu Tiêu, cẩn thận”, Tần Lương Ngọc bỗng hoảng hốt hét lên.

 

Nhưng mọi chuyện đã muộn rồi, chỉ thấy trưởng lão Thanh Dương cười nhạo, sau đó một dòng máu đỏ tanh tưởi bắn lên mu bàn tay Tiêu Chính Văn.

 

“Cậu vẫn còn non lắm, cuối cùng vẫn gây ra sai lầm vì một phút sơ suất, lần này cậu toang rồi”.

 

Lúc này khí thế của trưởng lão Thanh Dương bỗng thay đổi, khí tức lại dâng lên, đâu còn dáng vẻ thất bại lúc nãy?

 

Sau khi dòng máu bắn lên mu bàn tay Tiêu Chính Văn, cho dù là hình thái cực Âm Dương phía sau Tiêu Chính Văn hay tất cả bản lĩnh tấn công trước đó đều biến mất không còn tăm tích.

Bình Luận (0)
Comment