Chiến Thần Bất Bại

Chương 468

Thân thể Đường Thiên đã biến thành loại năng lượng thể hiếm thấy, nhưng võ hồn của hắn vẫn vô cùng tinh thuần. Chi tiết này trong mắt mọi người là khó có thể tưởng tượng nổi, là mâu thuẫn đến tột cùng.

Tuy cho đến tận bây giờ, các bậc võ giả không thể minh bạch rõ ràng bản chất của võ hồn là gì, nhưng không thể nghi ngờ là võ hồn cùng với năng lượng có mối liên hệ khăng khít, ví như hồn vực thánh giai, chính là hình thái do võ hồn tương tác với năng lượng một lần nữa mà sinh ra.

Càng làm cho mọi người thấy nghi hoặc là Đường Thiên chiến đấu như thế nào? Võ hồn được tinh thuần lại, không có năng lượng, căn bản là không có cách nào hình thành hồn vực, cái này có ích lợi gì không?

Thế nhưng, Đường Thiên đã rất nhanh dùng thực chiến nói cho bọn họ biết, hắn có được bản năng chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.

Kẻ đầu tiên phải hứng chịu độc thủ chính là Hà Du Minh.

Bị truy đuổi lâu đến vậy, bộ dáng lại vô cùng chật vật, thể diện cũng bị mất hết, Hà Du Minh vừa nghe đến Đường Thiên muốn dùng thực chiến để bồi luyện, liền không nói nhiều chuyển thành kẻ đầu tiên xông tới.

Ngoại trừ tranh thủ được chút sức lực, Hà kiếm thánh còn có tính toán riêng của bản thân, nhiều thánh giai đến thế, sao có thể bộc lộ tài năng được, thật đúng là một nan đề khó nghĩ mà. Xem ra biện pháp đơn giản là nên cho tên Đường tiểu tử đó thấy rõ thực lực của mình.

Vừa báo được thù, lại có thể đạt chỗ tốt, từ tận đáy lòng Hà Du Minh đã muốn gấp rút bộc lộ năng lực ra.

Tuy Đường Thiên có rất nhiều điều cổ quái nhưng Hà Du Minh vẫn tin chắc rằng chỉ có thánh giai mới là võ giả đỉnh cao.

Hà Du Minh tu luyện kiếm pháp, hồn vực của hắn là Thính Phong, một khi mở ra hồn vực, hắn có thể nắm vững bất cứ biến hóa gì đến cả tia khí lưu nhỏ nhất trong năm trăm trượng xung quanh. Còn kiếm pháp của hắn, được gọi là Thính Phong kiếm. Có thể nương theo sự biến hóa rất nhỏ của khí lưu để tìm đến kẻ hỡ của đối phương.

Chỉ cần chỗ đó có không khí, kiếm pháp hắn dùng liền phát huy được uy lực kinh người.

Hắn không dám sơ ý, dùng toàn bộ hồn vực mà thi triển, kiếm chỉ thẳng vào Đường Thiên, tập trung tinh thần.

Đường Thiên cũng nóng lòng muốn thử, gần đây gã bị mấy tên gia hỏa này giày vò quá sức, hàng trăm loại trắc thí kỳ quái khiến gã cảm thấy tựa như mình là con vật của đoàn xiếc thú nào đó. Rất nhiều trắc thí, hết thẩy đều phi thường khô khan. Trọng yếu nhất là những thứ trắc thí này, đã giúp cho gã đối với thân thể càng ngày càng quen thuộc.

Dục vọng chiến đấu của gã cũng phát ra mãnh liệt hơn. Thật là muốn hưởng thụ cái cảm giác đánh một trận thống khoái đến tột cùng là gì mà…

Hai mắt gã đã tràn ngập sự cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm vào Hà Du Minh, nắm tay xiết chặt lại tạo nên âm thanh ma sát rung động, gã bình thản nói: "Ta tới đây!"

Lời còn chưa dứt, vùng không khí trước mặt gã đột nhiên nổ tung, một vòng khí lưu tựa như khói trắng ầm ầm hướng đến bốn phía khuyết tán đi.

Âm Chướng Vân!

Mặc dù sớm biết Đường Thiên sẽ dùng tốc độ đột phá âm chướng, nhưng nhìn trực tiếp như vậy, cái cảm giác bị cỗ cường lực áp bách đến mãnh liệt khiến cho con mắt Hà Du Minh bất ngờ phải nheo lại.

Thật là nhanh!

Những luồng khí lưu cuồng bạo và hỗn loạn, ở trong mắt Hà Du Minh đã trở nên rõ ràng vô cùng, hắn có thể nắm chắc phán đoán chính xác điểm rơi của Đường Thiên, cổ tay liền run lên, muốn xuất một kiếm chém ra.

Đường Thiên tuy không có chân lực, đã làm gã không có cách nào sinh ra hồn vực, nhưng dùng võ hồn cực kỳ tinh thuần của bản thân cũng giúp trực giác cùng phán đoán của gã đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi.

Cổ tay Hà Du Minh vừa mới run lên, kiếm còn chưa kịp đâm ra, ánh mắt Đường Thiên đã lóe lên, gã đồng dạng thấy được điểm rơi của một kiếm đó, lập tức bước tiến tới khẽ biến đổi, nửa người trên hơi co lại.

Biến hóa của Đường Thiên làm cho Hà Du Minh khó chịu không thể nói ra, một kiếm trong tay, thế mà lại không đâm ra được.

Bất quá, hắn đến tột cùng vẫn là thánh giai, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú và vững chắc. Chỗ sơ hở trên người Đường Thiên có rất nhiều, lại khiếm khuyết hồn vực, nên cả người gã đều là kẽ hở, cổ tay Hà Du Minh khẽ chuyển, mũi kiếm run lên, đã muốn đâm ra!

Ánh mắt Đường Thiên sáng thêm một phần, thân thể giống như lá cây trong gió, lay động một cái khoa trương.

Vô luận theo phương diện nào mà nói, kiểu này đều không tính là một cách ứng đối tốt, đang trong thực chiến động tác có biên độ dao động càng lớn, thường có nghĩa là sơ hở càng cao, Đường Thiên lúc này lại cứ như vậy, thế nhưng là…

Chỗ sơ hở mà mũi kiếm của Hà Du Minh mới vừa rồi còn chỉ thẳng vào nay đã biến mất.

Hà Du Minh bực bội đến mức muốn phun máu ra, liền dứt khoát nâng nhẹ cánh tay lên, phương hướng mũi kiếm theo đó biến đổi lại.

Không ngờ thân thể Đường Thiên lại dẻo dai vô cùng, lại lần nữa khôi phục tư thế, đã thế còn phảng phất như sớm dự đoán được, mũi kiếm Hà Du Minh mới dừng, thân hình Đường Thiên ngay tức thì cải biến.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, song phương nhanh như thiểm điện, liên tực biến chiêu năm lần đến mắt thường còn khó lòng trông thấy, trên trán Hà Du Minh đã bắt đầu xuất hiện một tràng mồ hôi, kiếm nắm trong tay vậy mà lại lưỡng lữ không dám đâm ra.

Đường Thiên vọt tới trước mặt hắn, không có một điểm tinh xảo, vung một quyền đánh tới!

Sắc mặt Hà Du Minh khẽ biến, vội vã đưa kiếm dựng thẳng che tại trước mặt, dốc sức nắm tay đánh lên thân kiếm.

Rất nhanh, Hà Du Minh có cảm giác như mình bị một đầu dã thú cuồng bạo chạy đến đánh thẳng lên mặt, hắn cuối cùng đã biết rõ, lực lượng có thể đánh nát mười ba bia đồng dầy mười hai tấc, là cái khái niệm như thế nào.

Thân thể hắn bắn ngược ra ngoài.

Đường Thiên tiếp tục đạp mạnh xuống đất, lấy tốc độ nhanh nhất mà xông đến, oanh một tiếng, âm chướng vân lại một lần nữa nổ tung, Đường Thiên mang theo tàn ảnh, phút chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Hà Du Minh.

Tay đấm chân đá!

Hết thảy đều là vũ kỹ cơ sở thô thiển nhưng với tần suất cực nhanh, con mắt Hà Du Minh cũng vô pháp thấy rõ. Điểm chết người chính là mỗi một kích đều có khí lực vô cùng lớn, Hà Du Minh chỉ thấy cơ thể mình giống như bị một đám dã thú cuồng loạn chạy qua giẫm đạp, giầy xéo!

Giẫm đạp…

Một cổ đau nhức từ dưới cằm truyền đến, ở trước lúc mất đi ý thức, Hà Du Minh lại không hiểu rõ, rốt cuộc bản thân thua như thế nào.

Phanh!

Hà Du Minh bắn ra ngoài như một bao cát, vẽ nên một vòng cung toàn mỹ vô khuyết, nặng nề rơi trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Xung quanh biến thành một vùng tĩnh mịch.

Mỗi một người đều mang biểu tình trợn mắt há mồm, bọn họ mở lớn miệng ra, ngơ ngác mà nhìn Đường Thiên, tràng cảnh bên trong an tĩnh đến mức một cây kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe rõ.

Đồng hồ bấm giây trên tay Vương Hiên rõ ràng đang biểu thị thời gian của trận chiến: 6.8 giây!

Không có người nào hiểu được, Đường Thiên sao có thể thắng, bọn họ chỉ biết nhìn vào cổ tay Hà Du Minh tựa như đang bị động kinh mà co giật một cách quỷ dị, sau một hồi không còn động đậy được nữa, thật giống như một cái cọc gỗ bị Đường Thiên dùng một quyền đánh bay.

6.8 giây đã giải quyết xông một gã thánh giai, loại chuyện như thế này, chưa từng nghe nói qua, nhất định là chính bản thân Hà Du Minh có vấn đề gì rồi. Text được lấy tại Truyện FULL

Ánh mắt mọi người từ từ chuyển sang hai người Đậu Dũng cùng Bạch Tư Tư.

"Lão Hà…" Đậu Dũng nghĩ đến một loại khả năng, trên mặt không khỏi hiện lên biểu tình đồng cảm: "Khả năng lần trước đã lưu lại trong lòng bóng ma quá sâu đây…"

Mọi người bừng tỉnh, cảm thấy thuyết pháp của Đậu Dũng cũng rất thỏa đáng.

Ngẫm lại, nếu như chính mình cũng bị kiếm qua phong bạo cực kỳ khủng bố truy đuổi mấy ngày mấy đêm, sau đó mắt mở trừng trừng mà nhìn kiếm qua phong bạo càn quét ba cái binh đoàn như cắt dưa thái rau khiến cho máu chảy thành sông, con người dù cứng cỏi đến đâu, trong lòng cũng không khỏi có bóng ma.

Đường Thiên trái lại càng trở nên hưng phấn, gã bỗng nhiên phát hiện, bản thân mình vẫn giống lúc trước không có biến hóa gì thêm. Rồi đột ngột nhớ tới lần trước giết chết cái tên thánh giai kia – Cuồng Phong Bạo Vũ không rõ nguồn gốc!

Trong cơ thể gã tuy không có chân lực, nhưng tố chất thân thể trái lại càng trở nên lợi hại hơn, loại đấu pháp khờ khạo như vầy, uy lực trái lại càng lớn hơn nhiều.

Gã lập tức sôi trào nhiệt huyết: "Ai tới nữa?"

Một đạo thân ảnh lóe lên tiến vào bên trong tràng: "Ta tới!"

Là Đao Thánh Phong Nguyệt được Lương Phong nỗ lực mời đến, ngay tức khắc mọi người liền nảy sinh hứng thú, trong nhóm thánh giai thường thường cũng không quen thuộc mấy nên mọi người đối với hồn vực lẫn nhau đều tràn ngập lòng hiếu kỳ.

Phong Nguyệt đi vào bên trong tràng, dưới chân hắn vụt lên một quầng sáng chói mắt, trông như một vòng trăng tròn, từng cái bọt khí nhỏ nhoi theo quầng trăng tròn đó mà toát ra, phập phồng chung quanh hắn, tựa như nước sôi đang phun trào.

Hồn vực của Phong Nguyệt phi thường đặc thù, có tên là Nguyệt Phí.

Những thánh giai khác không khỏi lộ nét kinh ngạc, không gian xung quanh Phong Nguyệt, năng lượng đã trở nên dầy đặc vô cùng, hơn nữa còn rất sinh động.

Thanh đao trong tay Phong Nguyệt xem ra rất ngắn, ước chừng chỉ khoảng năm xích, nét giống trăng khuyết.

Đường Thiên trông thấy phong Nguyệt đã chuẩn bị tốt, hô lớn một tiếng: "Bắt đầu!"

Âm chướng vân!

Thân hình Đường Thiên hóa thành mờ nhạt.

Phong Nguyệt không chút hoang mang, loan đao nắm trong tay nhẹ nhàng rung động, bọt khí xung quanh hắn lập tức bị thanh loan đao hấp dẫn, rồi theo loan đao nhắm đến hướng Đường Thiên!

Oanh!

Đao mang chói mắt tạo thành cơn hồng thủy, đột ngột từ Loan Nguyệt đao trong tay Phong Nguyệt phóng ra, cuốn thẳng tới Đường Thiên.

Mọi người khó tránh khỏi nhảy dựng lên, những luồng đao mang này mỗi cái chỉ cỡ nắm đấm bàn tay lớn nhỏ, nhiều vô số kể, sắc bén lạnh thấu xương.

Đường Thiên cũng bị dọa giật cả mình, nhưng ngay sau đó, gã lại phản ứng làm cho mọi người cảm thấy bất ngờ.

Giữa không trung Đường Thiên đột nhiên thu quyền về bên ngực, thân thể gã như một cái cung căng ra, ánh mắt gã sáng lấp lánh như muốn bốc cháy lên, không chút nào né tránh mà hiên ngang hướng đến đao mang hồng lưu.

Trong nháy mắt khi song phương tiếp xúc, Đường Thiên bạo phát ra một tiếng, phóng ra một quyền.

Oanh!

Hồng lưu đao mang giống như đánh lên đá ngầm, trong nháy mắt bắn ra mọi nơi.

Bang bang phanh!

Quyền pháp cơ sở đơn giản nhất lại nhanh đến cực hạn, hệt như cuồng phong bạo vũ, cương ngạnh đứng trước mặt Đường Thiên hình thành một đạo lá chắn vô hình. Hồng lưu đao mang đánh lên, ầm ầm văng tung tóe, không có cách nào lay động nó được một chút.

Phong Nguyệt cũng không thấy ngoài ý muốn, những đốm trăng dưới chân hắn càng phát chói thêm, đao mang càng biến hóa thêm lợi hại, chúng nó bắt đầu mang theo vòng xoáy cường liệt, tuôn trào mạnh mẽ đánh tới Đường Thiên.

Đường Thiên nhanh chóng cảm giác như cố sức, mỗi một luồng đao mang ập tới, đều mang theo vòng xoáy cường liệt, giúp cho lực lượng của nó đột nhiên tăng mạnh.

Đường Thiên vội điên cuồng huy động nắm tay, nhưng cũng giống lúc trước không cách nào ngăn cản thân mình đang bị từng luồng hồng lưu đao mang đẩy lùi về sau. Vô luận hắn cố gắng đến đâu, thân hình đều từ từ bị đẩy lùi.

Khốn khiếp!

Chỉ có ngươi mới biết vòng xoáy thôi sao?

Đường Thiên bất thình lình giận dữ, sôi sục cả người lên, gã năm đó còn niên thiếu cũng rất lão luyện và sở trường về vòng xoáy lực mà! Bất ngờ bị thủ đoạn vốn là mặt am hiểu làm cho cả người chật vật, tức giận cùng khó chịu trong lòng Đường Thiên, tức khắc bội tăng mấy lần. Năm đó khi gã sáng tạo ra vòng xoáy lực, đã đắc chí tự sướng một hồi thật lâu.

Không được! Ta cũng có vòng xoáy!

Ý nghĩ này vừa toát ra, những ý nghĩ khác trong đầu Đường Thiên tức thì bị quét sạch hết.

Nhưng hiện tại gã đang dùng năng lượng thể, trong cơ thể hoàn toàn không có một nửa điểm chân lực. Không có chân lực, như thế nào hình thành vòng xoáy lực đây?

Đường Thiên ngay từ đầu đã không nghĩ như vậy, loại ý nghĩ hiện tại này không có thực, có hay không có lý luận căn cứ, có thể hay không thể thực hiện, ý nghĩ duy nhất của gã chỉ có một, nhất định phải xoáy tròn.

Hơn nữa xoáy tròn so với Phong Nguyệt phải mạnh hơn!

Nếu như Phong Nguyệt biết rõ suy nghĩ lúc này của Đường Thiên, chắc hẳn sẽ dở khóc dở cười.

Thế nhưng, Đường Thiên đã bắt đầu thay đổi thực tiễn rồi, hắn bắt đầu thử lúc ra quyền, xoay tròn kèm theo, nhưng hiệu quả lại không tốt, bởi vì vậy sẽ làm cho tần suất gã xuất quyền trên diện rộng giảm đi. Gã tung thử thêm các thủ đoạn khác, rồi nhanh chóng phát hiện, không có chân lực, vòng xoáy lực căn bản là không thể hình thành được.

Không có chân lực… Không có chân lực…

Đường Thiên theo bản năng tiếp tục huy động nắm tay, chống lại hồng lưu đao mang, miệng vẫn lẩm bẩm một hồi, bỗng nhiên, ánh mắt hắn sửng sốt.

Toái mang…

Những tia toái mang rực rỡ xung quanh gã, như một loại vụ khí, đều là từ đao mang bị gã đánh nát mà hình thành. Toái mang, toái mang, …. Cũng là năng lượng…

Bình Luận (0)
Comment