Chiến Thần Bất Bại

Chương 47


Mình thật sự thắng rồi...

Đường Thiên ngơ ngác nhìn bàn tay mình, trên bàn tay đen thui đầy vết thương. Thắng... thật sự thắng rồi...

"Ha ha..." Đường Thiên cười ngây ngốc, hắn nhếch môi, hàm răng trắng như tuyết lộ ra trên khuôn mặt đen thui, vẻ tươi cười lan dần trên mặt.

"Ha ha ha ha! Ta thắng! Ta thắng!"

Đường Thiên gãi đầu cười ha hả, trên khuôn mặt đen thui là nụ cười hồn nhiên, hắn giơ hai tay lên cao, kêu lớn: "A a a, ta thắng!"

Phịch, hai chân hắn nhũn ra, đặt mông ngồi xuống đất, vẫn cười ngây ngô.

Đây là thắng lợi chân chính đầu tiên...

Mình nhất định sẽ càng mạnh hơn!

Nhất định phải giành được nhiều thắng lợi hơn nữa!

Thiếu niên nắm chặt tay, tự nhủ. Cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc, về sau nhất định sẽ còn nhiều khó khăn, sẽ có nhiều cường giả hơn.

Đường Thiên, cố gắng lên!

Đường Thiên hít sâu, ánh mắt lại trở nên bình tĩnh, hắn ngồi khoanh chân, bắt đầu kiểm tra tình trạng cơ thể. Khi nãy chiến đấu không có thời gian kiểm tra kỹ, lúc này cần phải kiểm tra kỹ càng hơn.

Vừa thôi động Hạc Khí Quyết, Đường Thiên lập tức nhận thấy sự bất thường.

Hạc thân thứ hai đã lớn hơn một chút, hắn có thể cảm nhận được từng luồng sức mạnh chầm chậm tỏa ra từ hạc thân thứ hai, truyền dọc theo bậc thềm của hồ đan điền vào hồ đan điền cấp ba sau đó lại truyền khắp toàn thân.

Đường Thiên thử thôi động hạc thân thứ hai, thế nhưng hạc thân chẳng hề phản ứng, chỉ chậm rãi lưu chuyển.

Đúng là thứ kỳ quái...

Tuy Đường Thiên không biết dùng hạc thân thứ hai thế nào nhưng sức mạnh mà nó tỏa ra truyền vào hồ đan điền cấp ba đã làm cho hồ đan điền rộng ra hơn hai lần.

Đường Thiên vui mừng, cũng không nghĩ nhiều, tĩnh tâm vận Hạc Khí Quyết, năng lượng tụ đến từ bốn phương tám hướng, bị hút vào trong cơ thể Đường Thiên, chảy qua kinh mạch, chuyển hóa thành chân lực tinh khiết, không ngừng truyền vào hồ đan điền cấp ba, hồ đan điền vừa được mở rộng dần dần bị lấp đầy.

※※※※※※※※※※

"Trận đấu thật đặc sắc. Nhất Tự Pháo Quyền, quyền pháp cổ xưa như vậy lại thoát thai hoán cốt trong tay Vương Chấn, kẻ này rất có tiền đồ. Đường Thiên có thể đánh bại Vương Chấn, thật là bất ngờ." Một giọng nói hờ hững tán tụng, ánh mắt của hắn đang nhìn vào màn ánh sáng trước mặt, trên màn ánh sáng là trận chiến của Đường Thiên và Vương Chấn khi nãy.

Nếu thành chủ ở đây thì sẽ nhận ra người này ngay, Ngũ tiên sinh của chòm sao Corvus!

Trên vách tường trước mặt Ngũ tiên sinh là vô số màn ánh sáng, trong lồng ánh sáng nào cũng có bóng người.

"Ngươi nói Tất Quân chết trong tay Đường Thiên?" Ngũ tiên sinh đột nhiên hỏi, phía sau hắn có một người cung kính đứng, chính là Địch Hàn.

"Vâng!" Địch Hàn trả lời.

"Đúng là một thiếu niên có thiên phú." Ngũ tiên sinh tán thưởng.

Địch Hàn nói: "Theo lời đồn thì Đường Thiên tu luyện võ kỹ cơ bản năm năm, bị cho là thiên phú cực kém, đắc tội với Chu gia, bị học viện Ander đuổi học. Thế nhưng trong thời gian này thực lực của hắn tiến rất nhanh. Giờ hắn còn mạnh hơn lúc giao thủ với thuộc hạ."

"Luyện võ kỹ cơ bản năm năm? Trên thế giới này còn người thú vị như vậy?" Ngũ tiên sinh vỗ tay cười, bỗng hắn nghĩ đến gì đó, sáng mắt lên: "Ừm, nếu vậy rất có thể nó đang nằm trong tay hắn? Nam Thập Tự Tọa Khổ Tu Bài, luyện võ kỹ cơ bản năm năm, phù hợp. Như thế cũng giải thích được việc sao đứa bé kia lại biết dấu hiệu của chòm sao Nam Thập Tự. Xếp Đường Thiên vào đối tượng quan tâm trọng điểm."

"Rõ!" Địch Hàn đáp.

"Số ta cũng không tồi." Ngũ tiên sinh cười ha hả: "Nam Thập Tự Tọa Khổ Tu Bài, có người nói nó ẩn chứa một bí mật lớn. Ta vất vả tìm kiếm nhiều năm như vậy, không ngờ lại gặp được ở đây, đúng là ông trời giúp ta."

Địch Hàn không lên tiếng.

"Hiện giờ chúng ta thu được bao nhiêu mẫu huyết dịch?" Ngũ tiên sinh bình tĩnh lại, hỏi.

"Ba mươi hai mẫu." Địch Hàn đáp: "Theo kết quả của Huyết Nhãn thì có mười tám mẫu là huyết mạch phổ thông, có tám mẫu hợp chuẩn, có năm mẫu huyết mạch khá tốt, một mẫu huyết mạch cấp đồng."

"Ha, người có huyết mạch cấp đồng là ai?" Ngũ tiên sinh hỏi.

"Trâu Khải." Địch Hàn nói: "Cao thủ số một học viện Thần Uy, xếp thứ bảy trong giới học viện thành Tinh Phong, đã bắt."

"Không tồi không tồi!" Ngũ tiên sinh rất hài lòng: "Không ngờ lại sớm có huyết mạch ưu tú xuất hiện như vậy. Chỉ cần có mười mẫu huyết mạch cấp đồng, ha ha, ta có thể tinh luyện thành huyết mạch cấp bạc, ha ha! Huyết mạch cấp bạc trong truyền thuyết, nghĩ đến thật khiến cho người ta kích động!"

Giọng nói điên cuồng của Ngũ tiên sinh vang vọng trong phòng, Địch Hàn bỗng thấy trong lòng lành lạnh.

"Tiếc là Đường Thiên không bị thương, không lấy được máu tươi của hắn, ta rất tò mò về huyết mạch của Đường Thiên." Ánh mắt Ngũ tiên sinh lóe lên.

"Tuổi của Đường Thiên hơi lớn, hắn đã mười bảy tuổi." Địch Hàn do dự một chút sau đó nói.

"Thật là đáng tiếc." Ngũ tiên sinh ngây ra, có vẻ tiếc nuối: "Mười bảy tuổi? Quả thật tuổi hơi lớn, tuổi càng nhỏ thì sức sống trong huyết mạch càng lớn, năng lực dung hợp lại càng mạnh. Đáng tiếc."

Ngũ tiên sinh nhanh chóng quẳng Đường Thiên ra khỏi đầu, căn dặn: "Chờ đến khi Đường Thiên rời khỏi đó thì lấy chút máu trên người Vương Chấn, hậu duệ của thế gia cổ võ thường có huyết mạch không tồi."

"Rõ!" Địch Hàn đáp lời.

"Ha ha, quả nhiên không uổng công ta hao tổn tâm sức, tìm đến thành Tinh Phong." Sắc mặt Ngũ tiên sinh âm trầm: "Dù thế nào lần này ta cũng phải có được mười huyết mạch cấp đồng! Thật đúng là khiến cho người ta mong đợi, huyết mạch cấp bạc trong truyền thuyết, rốt cuộc sẽ có uy lực thế nào!"

"A! Đường Thiên biến mất rồi..." Địch Hàn đang nhìn chằm chằm vào màn sáng đột nhiên la thất thanh.

"Hả?" Ngũ tiên sinh tỉnh táo lại, khi hắn thấy cảnh tượng trên màn sáng liền ngây ra, một lát sau mới có phản ứng, cảm thấy quá khó tin: "Cái Hồn chi mê cung này rõ ràng đã thăm dò hết, sao lại có thể..."

※※※※※※※※※※※

Đường Thiên mở mắt ra, tinh mang trong mắt lóe lên rồi chợt tắt, chân lực rung lên, đùng, vô số khói đen bắn ra khỏi người hắn, những chỗ nám đen trên toàn thân đều bị đánh văng. Đường Thiên đang đen thui lại trở lại giống như trước. Hắn đứng lên, tươi cười.

Chân lực trong cơ thể hắn tăng mạnh, đột phá cấp ba cao cấp, tiến vào cảnh giới viên mãn.

Chân lực của hắn đã chạm tới vách viên mãnh, đây chính là đặc thù khi chân lực viên mãn.

Đường Thiên liếc nhìn Vương Chấn đang nằm trên đất, hắn vẫn còn đang hôn mê.

"Ừm, ngươi là một đối thủ không tồi, không lột ngươi. Ôi, thật là đáng tiếc, mất đi một cơ hội tốt để lấy chiến lợi phẩm..." Đường Thiên lầm bầm, hắn không chút do dự, liếc nhìn màn ánh sáng trên đỉnh đầu, nhảy lên.

Khi Đường Thiên xuyên qua màn sáng thì phía trên xuất hiện lực hút.

Lực hút này rất kinh người, Đường Thiên không kịp phản ứng gì, chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng. Hắn không nhận ra dấu thập tự trên bàn tay mình bỗng sáng lên.

Không biết đã bao lâu.

Rầm! Đường Thiên rơi xuống nước, nước biển lành lạnh không ngừng ập vào mặt hắn, đầu óc đang mê man của Đường Thiên lập tức trở nên tỉnh táo.

Ồ, sao nơi này là có biển? Không phải Vương Chấn nói là có hồn thược sao?

Đường Thiên nhìn quanh, hắn bỗng phát hiện hai điểm đen nhỏ trên mặt biển ở phía xa.

Nơi đó!

Trong lòng Đường Thiên khẽ động, vội vã vận chân lực, lao ra khỏi mặt biển.

"A a a, xem Bát Bộ Cản Thiền của ta, tiến tiến tiến, hồn thược, ta tới đây!"

Tiếng hét của Đường Thiên vang vọng trên mặt biển, hắn lao nhanh về phía điểm đen kia làm nước bắn lên thành một tường nước. Bây giờ chân lực của Đường Thiên đã là cấp ba viên mãn, khí mạch dài, dùng Bát Bộ Cản Thiền thì tốc độ cực nhanh.

Sáu tiếng sau.

Đường Thiên thở hồng hộc, chân lực gần như đã tiêu hao sạch. Điểm đen nhỏ đó nhìn có vẻ không xa nhưng thực ra ở rất xa. Lúc sau thì Đường Thiên đành phải hì hục bơi về phía nó.

Phù phù phù... Hồn thược cái quái gì... cố ý hành người ta thì có…

Đường Thiên vừa oán thầm vừa dùng cả tay và chân để leo lên. Bơi tới gần bờ hắn phát hiện ra một vách đá cao ngất, kéo dài đến mấy chục dặm, đứng giữa biển rộng.

Thật là đồ sộ!

Nhưng mà khó leo quá...

Đường Thiên tốn nhiều sức để leo lên...

Dưới chân hắn rất bằng phẳng, những khối đã vuông to cỡ hơn trượng kéo dài về phía xa. Khi ánh mắt Đường Thiên di chuyển theo những khối đá vuông lớn về phía xa thì hắn ngây ra như phỗng.

Ở phía xa có một đội quân rất đông. Trường thương như rừng, quân lính đen kịt dày đặc, không thể thấy được phần cuối. Đội ngũ nghiêm chỉnh sừng sững, một thứ sát khí khó có thể diễn tả bằng lời ập vào mặt Đường Thiên. Một đội quân có quân số kinh người như vậy nhưng lại không phát ra tiếng động nào, yên lặng như tờ, lại càng làm cho người phải kinh sợ.

Này này này...

Sắc mặt Đường Thiên trắng bệch, dù hắn gan lớn thì thấy cảnh như vậy cũng sợ tái cả mặt.

Ta ta ta... đến… đến nhầm chỗ....

Đường Thiên sợ đến răng gần như va lập cập vào nhau nhưng hắn không phát ra tiếng động nào, cảnh tượng trước mắt vượt quá khả năng chịu đựng của hắn. Hai chân Đường Thiên run run, đầu óc trống rỗng.

Nhưng thời gian dần trôi, đội quân trước mặt vẫn không có động tĩnh gì.

Mọi thứ vẫn tĩnh mịch như cũ.

Đường Thiên hơi tỉnh lại, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động, ơ, xảy ra chuyện gì?

Hắn do dự một chút sau đó quyết định, người ta đông như vậy, chắc chắn là mình không thể chạy thoát.

"Ê ê ê, đây là đâu?"

Đường Thiên vừa hô lớn vừa cẩn thận tiến về phía trước, vẻ mặt đầy cảnh giác, chỉ cần thấy không ổn là hắn sẽ quay đầu chạy ngay.

Yên tĩnh một cách chết chóc!

Đường Thiên nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ.

Đến tận khi Đường Thiên đến trước mặt đội quân hắn mới dám thở phào, thì ra không phải là người thật. Suýt nữa thì dọa chết anh rồi! Đường Thiên thấy được đây đúng là một đội quân, nhưng là một đội quân đất nung.

Chúng làm bằng đất nung màu xám, cao cỡ người thường, mặc giáp cầm thương, trông rất sống động.

Nhưng chúng không có mặt!

Tất cả những pho tượng đều không có mặt, bộ mặt của nó đều trống không. Những tượng đất nung không mặt yên lặng đứng đó. đội hình chỉnh tề nghiêm ngặt, kéo dài ra xa, không thấy điểm cuối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đường Thiên vô cùng kinh ngạc, mặt trắng bệch.

Đây... đây là nơi nào?
Bình Luận (0)
Comment