Chiến Thần Bất Bại

Chương 4924

Chương 4924

Thế nhưng chiêu thức trận pháp không gian khi trước của Tiêu Chính Văn cũng khiến cho Ngạo Dương đề cao cảnh giác, càng không dám chậm trễ!

Một giây sau, khí tức của Ngạo Dương đột nhiên dâng cao hơn vài bậc, thế nhưng cùng lúc này, một ánh hào quang màu vàng đột nhiên bao trùm xuống, đổ ập lên trên người hắn!

Ngạo Dương không khỏi khẽ nhíu mày!

“Hử?”

Thấy trên người mình giống như đang khoác một chiếc áo mang tia chớp, Ngạo Dương cũng hơi ngẩn ra!

Tiêu Chính Văn đang định làm gì vậy?

Dựa vào cái trò mèo này mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt hắn sao?

Thế nhưng vào lúc Ngạo Dương định thoát ra thì một lực hút hết sức mạnh mẽ ấn định cả người Ngạo Dương ở nguyên vị trí cũ!

Cả người từ trên xuống dưới giống như bị râu của bạch tuộc hút chặt lấy, dù chỉ cử động cánh tay cũng là điều không tưởng!

Không để cho Ngạo Dương kinh hô thành tiếng, lực hút đó lại tăng thêm mấy phần sức mạnh, ngay cả làn da trên người hắn cũng truyền tới từng trận đau đớn!

“Chuyện này…chuyện này không thể nào!”

Ngạo Dương không thể ngờ được bản thân lại bị trận pháp đơn giản như thế trói buộc lại!

“Đây không phải trận pháp! Rõ ràng chính là thuật…”

Không để cho Ngạo Dương nói xong, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng ngắt lời: “Đây là Kim Quang Thúc Phọc Trận! Chỉ là một kiểu mở rộng của trận pháp không gian mà thôi!”

Lúc này, xung quanh tĩnh lặng tới độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều nhìn tới độ ngơ ngẩn!

Đó là Ngạo Dương đấy, vậy mà lại bị trận pháp cơ bản nhất của Tiêu Chính Văn trói buộc ư?

Vừa mới ban nãy, Ngạo Dương đã liên tiếp giết chết vài người, hơn nữa còn đánh bại cậu chủ Điền Văn chỉ trong vòng một chiêu!

Hắn là sự tồn tại mạnh tới độ nào, vậy mà lại bị Tiêu Chính Văn dễ dàng trói buộc!

Giống như cảm nhận được Ngạo Dương bị trói, Dạ Ma Thiên trợn trừng hai mắt, một luồng sát khí sắc lạnh cứ thế loé ra!

“Đợi đã! Bây giờ vẫn chưa phải là lúc!”, Hồng Ấn vội vàng giơ tay ra ngăn Dạ Ma Thiên lại.

Ánh mắt hằm hè của Dạ Ma Thiên liếc nhìn Hồng Ấn, do dự một lát mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Cho dù giờ ông giết tới, Ngạo Dương cũng không còn cơ hội sống nữa rồi!”, Hồng Ấn điềm nhiên lên tiếng.

“Ông đang có ý gì?”, Dạ Ma Thiên mở to hai mắt nhìn về phía Hồng Ấn, nói.

“Tiêu Chính Văn sẽ không giết cậu ta, thế nhưng ông buộc phải giết cậu ta, nếu không thì Tiêu Chính Văn sẽ coi cậu ta như một vật mẫu để trưng bày trên bầu trời nước Tề, để cho người của vùng ngoài lãnh thổ đều biết Chư Thiên Thần Giới cũng chỉ đến thế mà thôi!”

“Lẽ nào ông định để cho việc sắp thành hỏng bét hết sao?”

Bình Luận (0)
Comment