Chiến Thần Bất Bại

Chương 493

Lạnh, lạnh lẽo im ắng như băng tuyết, không chút âm thanh.

Hai bóng người một lớn một nhỏ ngây ngốc dối diện nhau.

"Vì sao lại như vậy?" Tiểu Nhị lẩm bẩm, ánh mắt mờ mịt, thế nhưng giọng nói y hệt như trẻ nít khiến câu nói này trở nên hôàn nhiên vô tà, như một đứa trẻ đầy tò mò với thế giới này.

Đường Thiên khôi phục tinh thần, lập tức lao tới, ngồi xổm xuống, sắc mặt hưng phấn kêu oa oa: "Ô, Tiểu Nhị, ngươi biết nói à?"

"Tiểu.... Nhị...."

Tiểu Nhị như tỉnh giấc chiêm bao, khóe mắt y co rúm, lửa giận bùng lên trong lòng. Thế nhưng tiếng nói phát ra vẫn bập bẹ như trẻ con, đáng yêu không nói nên lời, hệt như một đứa bé đang giận dỗi.

Mình... Mình bị một thằng ngu ngồi xổm xuống mới nhìn thẳng vào được...

Cảm giác nhục nhã trước nay chưa từng có khiến y giận run cả người, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "Khốn kiếp..."

Binh vừa vặn xuất hiện, nghe Tiểu Nhị nói vậy, hai mắt sáng lên, như phát hiện ra một đại lục mới: "Tiểu Nhị biết nói à?"

Hắn nhảy thẳng tới, cũng ngồi xổm xuống, gẩy gẩy Tiểu Nhị một lúc rồi lại nhấc Tiểu Nhị lên gần mặt, nói nhỏ: "Đúng là có thay đổi đôi chút."

Tiểu Nhị rối loạn tới mức quên cả phản kháng.

Đột nhiên Tiểu Nhị đầu óc đang choáng váng cảm giác dưới quần mát lạnh, một bàn tay tà ác gỡ bỏ lưng quần y, Binh nhìn vào một chút, chậc chậc nói: "Ô, sao hạt đậu không lớn lên?"

Đầu óc Tiểu Nhị như bị sét đánh trúng, toàn thân cứng đờ, đầu óc trống rỗng.

Hạt đậu...

Mình... Lại... Bị

Y hoàn toàn không nghe được lời của đám Binh, nếu y nghe được chắc còn hối hận vì đã nghe thấy.

Mầm Mầm cũng nhảy ra, Binh bất lương vội vàng gọi: "Mầm Mầm, mau đến xem hạt đậu của Tiểu Nhị ca ca."

Mầm Mầm hai mắt sáng lên, viu, xuất hiện trước mặt Tiểu Nhị, thò đầu vào nhìn, sau đó gương mặt lộ vẻ bừng tỉnh, cúi đầu nhìn bản thân, không khỏi gãi đầu.

"Y y a a!"

Mầm Mầm giơ cái bụng ra khoe với Tiểu Nhị.

"Hình như hạt đậu của Mầm Mầm to hơn một chút." Binh vuốt cằm, bình phẩm như chuyên nghiệp.

"Có vẻ đúng." Đường Thiên cũng lộ vẻ tán thành, sau đó vuốt ve đầu Tiểu Nhị: "Tiểu Nhị đừng nản chí, từ từ rồi sẽ lớn!"

Mầm Mầm lập tức lộ vẻ hài lòng, y y a a lộn nhào tại chỗ.

Nản chí... Hạt đậu... Khốn kiếp...

"Ồ, sao Tiểu Nhị lại run run thế này?" Binh ngạc nhiên.

"Vừa nãy nó cũng rung, chẳng lẽ vừa rồi ta đánh đập quá tay?" Đường Thiên nói nhỏ.

"Tiểu Nhị đáng yêu thế này, áo ngươi lại đánh nó?" Binh hỏi ngược lại.

"Không đánh nó có nói được không?" Cách suy nghĩ của Đường Thiên rõ ràng khác với những người khác, lý lẽ khảng khái đáp: "CHính vì ta đập loạn dưới đất nên nó mới đột nhiên thông minh ra đấy."

"Thì ra là vậy, thế sao lại run?"

"A, có thể là đầu óc còn chưa khai thông hết." Đường Thiên nói thầm, nhanh chóng tóm lấy một chân Tiểu Nhị rồi đập liên hồi xuống đất như đống cát.

Ầm ầm ầm!

Gương mặt nho nhỏ của Mầm Mầm sợ tới trắng bệch, lập tức biến mất dạng. Tuy rằng không bị đánh nhưng nhìn cũng thấy đau...

Tiểu Nhị còn chưa kịp phục hồi tinh thần, trời đất đã quay cuồng, sau đó hôn đất liên hồi, ngay khi tiếp xúc với mặt đất, ngay khi tro bụi bắn lên, trong đầu y chỉ có tuyệt vọng.

Thế giới này rốt cuộc ra sao vậy...

"Ngươi xem, không run nữa rồi!" Đường Thiên đắc ý chỉ Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị đã hôn mê.

"Làm tốt lắm!" Binh trịnh trọng khen ngợi rồi ung dung rời khỏi, chỉ bỏ lại một câu: "Các ngươi tiếp tục chơi đi."

Chỉ ba mươi giây sau, Tiểu Nhị đã tỉnh lại. Gương mặt nhỏ bé của y âm trầm, giãy dụa đứng từ trong đất bùn lên.

Chết tiệt!

Tuy ngủ say trong cùng 1 một thân thể nhưng theo Tiểu Nhị thấy, tên ngốc này chẳng qua chỉ có chút may mắn với ít sức trâu mà thôi, mình mới thật sự là chúa tể của thân thể này.

Mình ngủ đông là vì đại cục, vì bố cục tương lai, vì không để những kẻ đáng sợ kia để ý tới. Y chưa từng cảm thấy gã ngốc này mạnh hơn mình, càng không nghĩ tới có một ngày gã ngốc này lại thật sự khống chế được thân thể này.

Gã ngu ngốc như vậy sao là đối thủ của mình?

Nhưng khi y tỉnh lại lần thứ hai, tất cả mọi chuyện đang diễn ra khiến y không tin nổi vào mắt mình. Sát theo đó là một cơn ác mộng, không, là một thứ còn đáng sợ hơn cả ác mộng.

Là nhục nhã vô cùng!

Bản thân y cao quý, cơ trí, bình tĩnh, cường đại, kiêu ngạo, đã lúc nào bị sỉ nhục như vậy?

Sát ý dầy đặc trong lồng ngực y, y muốn giết sạch đám khốn kiếp này, có vậy mới giúp y thoát khỏi nỗi khuất nhục. Sát ý mãnh liệt khiến y không muốn để ý tới chuyện tên ngốc này đồng nguyên đồngt hể với mình, khiến y không muốn để ý tới kế hoạch sâu xa kia, khiến y không để ý tới mọi thứ!

Nhưng khi sát ý trong ngực y vừa dâng lên...

Đường Thiên lập tức nhận ra: "Ồ, mới đó đã định nổi loạn rồi à? Trước đây còn biết điều lắm mà!"

Không nói hai lời, Đường Thiên giơ tay ra nắm lấy Tiểu Nhị.

Trong lòng Tiểu Nhị đầy sát cơ, tên ngu ngốc này, ngươi tưởng chỉ chút thực lực của ngươi mà đấu được với ta ư? Xuống địa ngục đi! Khốn kiếp!

Sau đó...

Tiểu Nhị kinh hãi phát hiện bản thân không cách nào khống chế thân thể, y mở to hai mắt đầy sợ hãi, ánh mắt phản chiếu nụ cười gằn của Đường Thiên.

"Dám phản kháng này..."

Tiểu Nhị chỉ thấy trời đất quay cuồng, lại bị đập như đống cát, ầm ầm ầm, rất nhanh chóng, y bị chôn trong tro bụi.

Hơn mười phút sau.

Tiểu Nhị lại giãy dụa đứng dậy, mặt mày xám xịt, gương mặt mỉm cười khinh bỉ coi thường, anh dũng như liệt sĩ muốn hùng hồn hy sinh, giọng nói non nớt lại vang lên: "Ngươi nghĩ làm vậy là có thể khiến ta khuất phục ư?"

Chết tiệt... Cái giọng này...

"Không phục à?" Đường Thiên ngồi xổm xuống, tò mò hỏi.

"Tuyệt đối không khuất phục!" Tiểu Nhị vẫn dùng giọng trẻ con đáp lời.

"Vậy ta chỉ có nước gọi mọi người tới coi hạt đậu của ngươi thôi." Đường Thiên nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng uy nghiêm đáng sợ: "Ha ha, có một nữ lưu manh tên là Sylar, chắc chắn ngươi cũng biết. Cô nàng thích nhất là mấy bé trai vừa đáng yêu vừa xinh xắn đây!"

Tiểu Nhị ngơ ngác nhìn Đường Thiên, như lần đầu tiên biết về gã.

Tên ngu ngốc này... Lại dám làm vậy..

"Đê tiện!" Giọng nói non nớt gằn từ trong răng ra, Tiểu Nhị tức giận tới mức toàn thân run rẩy.

"Khà khà!" Đường Thiên đương đương tự đắc, gã phát hiện Tiểu Nhị phản ứng cực kỳ kịch liệt với chuyện người khác nhìn hạt đậu của y, vậy đổi cách thôi: "Dưới tay ta có nhiều nữ lưu manh lắm đấy, Khăn Mặt có một muội muội gọi là Tiểu Quất Tử..."

"Ngươi ngươi ngươ.. Ngay trẻ con ngươi cũng không buông tha..." Tiểu Nhị chỉ thẳng vào Đường Thiên, tức giận tới mức giọng nói run rẩy, có điều ngay lời chỉ trích này vẫn đầy vẻ ngây thơ... Chết tiệt!

"Đúng rồi, suýt nữa quên mất một người." Đường Thiên vô cùng đắc ý: "Ander Lena! Ander Lena của chòm Tiểu Nhị, nàng cũng là mỹ nữ đấy..."

Ander... Ander Lena!

Trong đầu Tiểu Nhị hiện lên thân thể mỹ lệ năm xưa, hiện lên thiếu nữ e thẹn, y không phải ngu ngốc, đương nhiên biết tình nghĩa của Ander Lena với mình, chỉ có điều trời sinh tính cách y lãnh khốc, căn bản không đặt Ander Lena trong lòng, y chỉ coi Ander Lena như quân cờ mà thôi.

Nhưng... Nhưng....

Trong đầu y hiện lên hình ảnh Ander Lena sắc mặt hiếu kỳ bước tới quan sát hạt đậu của mình, y cảm giác thế giới của bản thân đột nhiên sụp đổ, không rét mà run, thật quá đáng sợ! Tất cả ý chí chống cự đều biến mất không còn tăm hơi, lửa giận trong ngực y như bị một chậu nước đá dập tắt.

Trong đầu y chỉ có một suy nghĩ.

... Tuyệt đối không thể để chuyện nảy xảy ra.

Tiểu Nhị tức giận xiết chặt nắm tay, gương mặt nho nhỏ của y đã giận tới trắng bệch, hung hăng nhìn Đường Thiên.

Khốn kiếp! Đồ cặn bã! Lưu manh! Ác ôn!

Trước đây Tiểu Nhị vẫn cảm thấy mình là một người không có nguyên tắc, không ôn nhu, vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Thế nhưng tới hôm nay y mới phát hiện, tên ngốc trước mặt còn tồi tệ hơn cả mình.

"Tiểu Nhị, ngươi phải nghĩ cho kỹ đấy, đến lúc đó mọi người đều biết hạt đậu của ngươi không bằng của Mầm Mầm thì mất mặt lắm!"

Đường Thiên đương đương tự đắc, theo gã thấy, Tiểu Nhị chỉ là đứa trẻ hai ba tuổi. Mấy đứa đứa trẻ thế này rất hay để ý, rất mẫn cảm với những chuyện nhỏ bé chẳng chút ý nghĩa như vậy.

Gã hoàn toàn không biết trong thân thể nho nhỏ của Tiểu Nhị lại là một ý thức cực kỳ âm u nguy hiểm.

"Ngươi thắng!" Tiểu Nhị buồn bực nói, giọng nói bập bõm như một đứa bé từ bỏ trận chiến vì một quyển truyện.

"Ha ha ha ha!" Lần này Đường Thiên cực kỳ đắc ý, vẫn là nhóc tì dễ bị lừa, ngay cả hạng kém thông minh như mình.... Phi phi phi, thiếu niên như thần vốn rất thông minh, rất lợi hại, ít nhất cũng lợi hại hơn Amaury!

Đường Thiên mặt mày hớn hở vò tóc Tiểu Nhị như tổ chim: "Tiểu Nhị ngoan, đợi tu luyện xong ta để Mầm Mầm chơi với ngươi."

Dưới bàn tay to bè kia, gương mặt tinh xảo của Tiểu Nhị nhíu chặt, con ngươi mờ mịt.

Thật quá khuất nhục...

Khốn kiếp, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ đoạt lại quyền khống chế thân thể này!

Tiểu Nhị thầm thề trong lòng.

Đường Thiên không hề có cảm giác, giờ tâm trạng gã đang rất tốt, gã cảm giác mình thật quá lợi hại, nắm Tiểu Nhị lên, rất khí thế vung tay: "Đi, Tiểu Nhị, chúng ta ra ngoài tu luyện!"

Trong tuyết, dưới ánh trăng.

Vì sợ người khác nhận ra, Đường Thiên lại khống chế thân thể, thay đổi diện mạo, sau đó lặng lẽ lấy Tiểu Nhị ra.

Đường Thiên phi hành giữa biển mây, sung sướng không nói nên lời, gã như một con cá thoát lưới. Cảm giác phi hành này gã chưa từng trải qua, thật quá sảng khoái!

"Oa oa oa oa oa, ta tới, a a a a a, xem ta phi..."

Tai phải nghe tiếng hò hét như thần kinh của Đường Thiên, gương mặt Tiểu Nhị âm trầm tới muốn chảy nước. Y phát hiện thân thể y căn bản không cách nào thoát khỏi ý chỉ của Đường Thiên. Chỉ cần tâm thần Đường Thiên hơi động, muốn y làm gì, thân thể y cũng sẽ làm tương ứng.

Phải ngu ngốc tới mức nào mới kêu la như vậy...

Lại nghĩ tới bản thân mình bị một tên ngốc ép tới mức như vậy mà vẫn phải ráng nhẫn nhịn, chịu đựng tiếng kêu la rầm rĩ của tên ấu trĩ ngu xuẩn thần kinh đó.

Trái tim Tiểu Nhị như chảy máu.

Thật quá khuất nhục...

Bình Luận (0)
Comment