Chiến Thần Bất Bại

Chương 520

Đường Thiên ném liền một lèo ba mươi Binh hộp nguyên ấn, gã dùng thủ pháp cực kỳ xảo diệu, những binh hộp nguyên ấn này không chút tiếng gió.

Phục Anh đang hạ xuống bỗng tâm thần kinh hoàng, nguy hiểm trước giờ chưa từng có dâng trào trong lòng hắn, chớp mắt đã bao phủ toàn thân, tầm mắt hắn mơ hồ nhìn thấy tử thần đang nhếch miệng cười với mình, lông tóc toàn thân dựng đứng. Cảm giác nguy hiểm này khiến đầu óc hắn trống rỗng.

Đối mặt với tử vong khiến hắn bạo phát tất cả tiềm lực, gào lên từ tận sâu trong yết hầu, như con dã thú lâm vào tuyệt cảnh, đầy điên cuồng tuyệt vọng và không cam lòng.

Chưởng phải của hắn nồng nặc ánh sáng, uy lực khiến người khác nghẹt thở chớp mắt bao phủ toàn trường.

Chiến đấu trong biển mây đã kết thúc, Thánh giả bên Đường Thiên thắng lợi toàn diện, thế nhưng lúc này mọi người đều bị uy thế kinh người này áp chế toàn diện, sắc mặt đại biến, không sinh ra được chút ý chống cự nào.

Trong ánh sáng trắng nồng nặc, bàn tay máu thịt của Phục Anh tan rã như băng tuyết, lộ ra xương cốt trắng phớ. Phục Anh vẫn như chẳng hề phát hiện, hồn vực của hắn ra sức mở rộng, cùng lúc đó pháp tắc của Quang Minh Hồn Trảm trong hồn vực không ngừng sinh tưởng, biên giới pháp tắc ầm ầm mở rộng, Quang Minh Hồn Trảm của hắn lúc này lên tới con số hồn trị kinh người, 270 điểm!

Vượt xa kỷ lục Quang Minh Hồn Trảm cao nhất của Võ Hội Quang Minh, 230 điểm!

"Chết! Các ngươi đều phải chết!"

Âm thanh cuồng loạn của Phục Anh vang lên trong biển mây, khuấy động cuồn cuộn, Phục Anh điên cuồng vung cánh tay phải lên.

Rầm rầm!

Từng ánh đao nồng nặc kinh người không ngừng bắn ra, Quang Minh Hồn Trảm hồn trị 270 điểm, ngay ngoại hình cũng thay đổi rõ rệt.

Mỗi ánh đao đều tròn trịa như vầng mặt trời, tỏa ra uy thế kinh người, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, lóe lên như dải lụa màu trắng.

Tất cả các Thánh giả đều choáng váng, mọi người hoảng hốt né tránh.

Ánh đao chém xuống mặt đất như chém lên đậu hũ, chớp mắt đã không còn hình bóng. Thế nhưung một khắc sau, ầm, một tiếng nổ lớn vang lên, bùn đất băng tuyết đều bị thổi tung lên mười mấy trượng.

Rầm rầm rầm!

Thành Hàn Cổ mà Thương Dương Vũ tiêu tốn vô số tâm lực xây dựng bay thẳng lên trời. Mặt đất căn bản không đứng vững được, từng mảng bùn đất băng đá nát vỡ bay thẳng lên trời.

Một Thánh giả trốn hơi chậm, một ánh đao tròn trịa bay tới trước mặt hắn, hắn căn bản không kịp phản ứng. Lồng năng lượng 40 điểm hồn trị không khiến ánh đao ngưng lại chút nào.

Chính giữa thân thể hắn hiên lên một vệt máu cực nhỏ.

Vệt máu tách ra kéo theo thân thể hắn chia hai phần, thậm chí không kịp kêu thảm.

Trong Vân Hải, Phục Anh như phát điên chợt nghe một âm thanh rất kỳ quái, hắn không nhận thấy chút chấn động năng lượng nào. Hắn không thấy ba mươi binh hộp nguyên ấn xung quanh hắn đều đã nổ tung.

Phốc phốc phốc!

BẢn nguyên ấn không có chút sống năng lượng nào, mang theo đủ các tính chất, sắc bén, lạnh lẽo, nóng rực, hay hủy diệt, mỗi luồng ánh sáng bản nguyên ấn đều cực kỳ mờ nhạt, đánh lên thân thể Phục Anh như mưa rơi.

Phục Anh không ngừng tay, hắn mở to hai mắt, sắc mặt không dám tin tưởng, trên người phủ kín vết thương, thế nhưng quỷ dị nhất là những vết thương này hoàn toàn không chút dấu máu.

Hai giây sau.

Ánh sáng trắng chói mắt dâng lên từ miệng vết thương.

Ầm!

Phụ Anh bị ánh sáng trắng mãnh liệt thôn phệ hoàn toàn, ánh sáng như lửa phóng thẳng lên trời. Chỉ trong chớp mắt, Phục Anh trong ánh sáng trắng đã hóa thành tro bụi, biến mất không còn tăm hơi.

Ánh sáng trắng biến mất, một khúc xương nhỏ bất quy tắc cùng một Ngân Bảo Bình rơi từ trên bầu trời xuống.

Đường Thiên theo bản năng tiếp lấy, khúc xương nóng rực trên tay gã, như tấm thép nung đỏ, Đường Thiên suýt chút nữa ném nó ra ngoài, thế nhưng gã nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng chuyển nó vào Ngân Bảo Bình.

Mà Ngân Bảo Bình của Phục Anh, Đường Thiên đương nhiên cũng không bỏ qua.

Một lúc lâu sau Đường Thiên mới phản ứng lại, bọn họ giết được Phục Anh rồi!

Phục Anh vô cùng cường đại bị bọn họ giết chết rồi!

Nói thật ra, đòn phản công lúc sắp chết của PHỤc Anh khiến Đường Thiên cực kỳ chấn động, Phục Anh phản công vượt xa bất cứ Thánh giả nào Đường Thiên từng gặp. Uy thế kinh khủng của Quang Minh Hồn Trảm sau khi đột phá khiến cho Đường Thiên dù hiện giờ nhớ lại thôi, lông tóc toàn thân cũng dựng đứng. Quang Minh Hồn Trảm kinh khủng như vậy, đừng nói đón đỡ, thậm chí không thể để nó chạm vào, hồn trị quá cao, uy lực cũng quá kinh khủng!

Tại đây không ai đỡ nổi đòn tấn công đó.

Sắc mặt Tiểu Nhị cũng trở nên trắng bệch, may mà lần trước hắn không lợi hại như vậy, nếu không sợ rằng mình đã chết rồi.

Vân Hải thu lại.

Tất cả các Thánh giả nhìn thành Hàn Cổ đã hoàn toàn bị phá hủy dưới chân, bọn họ có thể động tay động chân một chút lên thành Hàn Cổ, thế nhưng không ai có thể phá hủy tòa thành này.

Nhưng hiện tại tòa thành dung hợp cả hàn triều và bí bảo này lại bị một mình PHục Anh phá hủy.

Thành Hàn Cổ hầu như không tìm nổi nơi nào hoàn chỉnh.

Phe Đường Thiên cũng chết năm Thánh giả, tất cả đều do đòn phản kích lúc sắp chết của Phục Anh.

Hồn trị 270, chỉ riêng còn số này thôi cũng là công kích cấp bạc. Trước đó Đường Thiên còn âm thầm đắc ý vì thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của mình,t hế nhưng trước mặt công kích tuyệt đối, gã lại phát hiện mình không cách nào chống cự.

Cảm giác này cực kỳ tệ hại, khiến cho niềm vui chiến thắng cũng giảm đi nhiều.

Sắc mặt Tiểu Nhị cũng rất tệ, hồn trị của y tổng cộng mới 80 điểm. Mà vẻn vẹn Quang Minh Hồn Trảm của Phục Anh cũng có hồn trị 270, thực lực hai bên chênh lệch không chỉ một chút.

Đó là cường giả chân chính. . .

Vậy Thánh giả bạc chân chính sẽ cường đại tới mức nào.

Còn những Thánh giả hoàng kim truyền kỳ?

Đường Thiên cùng Tiểu Nhị cùng xiêt schặt tay, bất kể là ngốc nghếch hay giả dối, bọn họ đều cực kỳ cố chấp với chiến thắng, trong lòng kiêu ngạo, không muốn chịu thua.

Ta chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ! Đường Thiên thầm thề!

Ta chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ! Tiểu Nhị cũng thề trong lòng.

Mọi người lặng lẽ thu dọn chiến trường, bọn họ cần một thời gian mới có thể thoát khỏi ám ánh trước đòn tấn công cuối cùng của Phục Anh.

Thế nhưng, dù sao cũng đã thắng!

Phục Anh bỏ mình, Võ Hội Quang Minh lập tức biết được. Võ Hội Quang Minh kinh hãi biến sắc. Phục Anh thân là thành viên Thẩm Phán đoàn, thực lực cực manh, kiên nhẫn thiện chiến, tuy xuất thân hơi kém thế nhưng có thể dùng nỗ lực cá nhân để đạt tới cảnh giới như vậy, đáng được mọi người tôn kính.

Trên thực tế trong Võ Hội Quang Minh, Phục Anh vẫn là thần tượng của các võ giả xuất thân bìnht hường. Quang Minh Hồn Trảm bình thường nhất, Đạp Anh bình thường nhất, Quang Minh Chi Hữu bình thường nhất lại có thể dựng lên một cường giả cấp bậc Thẩm Phán đoàn!

Phục Anh như một ví dụ sống nói cho họ chỉ cần họ nỗ lực, cho dù xuất thân bình thường cũng có thể bước là Thánh giả, thậm chí tiến vào Thẩm Phán đoàn!

Trên chiến trường, Phục Anh đánh trận nào thắng trận đấy, chiến tích kinh người, cũng không ngừng khích lệ các võ giả này. Hắn cũng là tấm gương do Võ Hội Quang Minh cố ýu ựng lên, cho các đệ tử bình dân một chút hy vọng.

Nhưng Phục Anh đã chết.

Một số người trong giới cao tầng thậm chí không biết Phục Anh chết ở đâu, tới khi biết Phục Anh chết tại thành Hàn Cổ, hầu như không thể tin được. Suy nghĩ đầu tiên của các Trưởng lão là chòm Sư Tử. Chắc chắn là tên khốn kiếp Leo kia âm thầm giở trò quỷ! Nếu không đám người thành Hàn Cổ kia làm sao giết chết được PHục ANh?

Nhưng không chờ bọn họ phái người tới thành Hàn Cổ, trận chiến này đã dùng tốc độ kinh người truyền khắp Thiên Lộ.

Sát Sinh Anh chết tại thành Hàn Cổ!

Ngoại trừ chấn động về tin tức này, đoạn phim loan truyền cũng khiến tất cả xôn xao. Phục Anh hoành hành bá đạo, coi mạng người như cỏ rác hiện ra trước mắt mọi người.

Thánh giả tự do có tập thể của mình, các Thánh giả tự do không muốn nhận lời mời chào, cực kỳ phản cảm với các loại cường quyền. Cho nên khi đoạn phim này đượ công khai, bọn họ cảm thụ sâu đạm nhất, Phục Anh lại lấy người nhà của Thánh giả tự do ra uy hiếp càng khiến mọi người phản đối mãnh liệt.

"Cặn bã như vậy lại là thành viên Thẩm Phán đoàn của Võ Hội Quang Minh, hắn có tư cách gì làm thẩm phán? Hay là không phục ta giết cả nhà nhà ngươi, đó là thẩm phán của Võ Hội Quang Minh? Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc Võ Hội Quang Minh lén lút thẩm phán bao nhiêu lần rồi? Ai biết? Rốt cuộc bao nhiêu gia đình đã chết?"

Một Thánh giả đức cao vọng trọng lên tiếng nghi vấn.

"Đây chính là lý do vì sao ta không gia nhập Võ Hội Quang Minh." A Bối NHĩ, Thánh giả tự do xếp hạng cao hơn Phục Anh, thanh danh cũng hiển hách hơn lên tiếng.

"Chúng ta có thể chết nhưng không thể tiêp nhận cưỡng bức như vậy." Mộc Tử Thành, một Thánh giả tự do hiếm khi lộ diện cũng biểu lộ bất mãn của mình.

Kiếm Thánh kiệt xuất đương đại, người khai sáng ra Thệ Lưu Thủy, Bùi Vịnh càng không chút khách khí: "Một Thánh giả lưu lạc tới mức dùng thủ đoạn như vậy mới đạt được thắng lợi, hắn đã mất đi trái tim của Thánh giả, hắn chỉ là thanh đao của Võ Hội Quang Minh."

Chòm Sư Tử làm sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy: "Vì sao chúng ta lại lựa chọn chiến tranh với Võ Hội Quang Minh? Vì chúng ta đã không thể nhịn nổi tác phong đó của Võ Hội Quang Minh. Bọn họ tự xưng là thẩm phán nhưng lại tự lạc lối, tự cho mình là thần, còn chúng ta cứ đàng hoàng mà chờ thẩm phán là được."

Võ Hội Quang Minh lập tức trở thành cái đích chỉ trích của mọi người.

Võ Hội Quang Minh không kịp ứng phó, đến lúc bọn họ phản ứng lại, thế cục đã có phần mất khống chế.

Võ Hội Quang Minh, không thể không tỏ thái độ, đây là hành vi cá nhân của Phục Anh, bọn họ sẽ tiến hành kiểm tra hành động này.

Thế nhưng Võ Hội Quang Minh hoành hành đãi nhều năm, lưu lại rất nhiều món nợ, còn nhiều hơn tưởng tượng của bọn họ. Rất nhanh chóng, vài chuyện làm ác của Võ Hội Quang Minh lộ ra ánh sáng, trong đó không thiếu thảm án toàn gia bị giết, khiến người ta nghe mà kinh hãi.

Danh vọng của Võ Hội Quang Minh giản sút kịch liệt.

Võ Hội Quang Minh sút đầu mể trán, ngay cả trong nội bộ bọn họ cũng có thái độ bất đồng với hành động của Phục Anh. Một số trưởng lão ghét ác như cừu nổi giận lôi đình. Mà chuyện tồi tệ nhất là điều này ảnh hưởng trực tiếp tới tinh thần các binh đoàn trên tiền tuyến. Với các binh sĩ, tinh thần trọng nghĩa luôn là một bộ phận của sĩ khí. Khi hình ảnh này loan truyền, các võ tướng trong binh đoàn không kịp ngăn cản, vì vậy khiến các binh sĩ xôn xao dao động.

Ngược lại, sĩ khí của binh đoàn Chòm Sư Tử lại tăng vọt, bọn họ đều nhận định mình đang phản kháng sự hung ác của Võ Hội Quang Minh.

Đối lập như vậy, các võ tướng binh đoàn Sư Tử thực lực đều cực kỳ xuất sắc, nhạy bén ý thức được biến hóa này, nhân cơ hội tến công.

Trong lúc nhất thời, Võ Hội Quang Minh chìm vào khốn cảnh trước giờ chưa từng có.

Bình Luận (0)
Comment